Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Đại Thủy Trùng Liễu Long Vương Miếu

Chương 775: Đại thủy trùng liễu long vương miếu Chương 775: Đại thủy trùng liễu long vương miếu

*Đại thủy trùng liễu long vương miếu: là một câu ngụ ngôn, lũ lụt lớn làm ngập cả miếu Long Vương (Theo dân gian, Long vương là tổng quản của Thủy tộc). Ở đây tác giả muốn nói: Người cùng một phe bởi vì không quen biết mà phát sinh hiểu lầm với nhau.

Hí hí hí . . . . . . Tào Côn vừa mới kinh ngạc thốt lên, trọng giáp kỵ binh xung quanh và tọa hạ linh mã cảm nhận được tâm cảnh của chủ nhân có chút hỗn loạn, kinh hãi, bất giác cảm thấy bất an mà kêu lên liên hồi, lui về phía sau vài bước. Tuy rằng những trọng giáp kỵ binh này từng cùng Tào Quang ra tiền tuyến chiến đấu với yêu thú, nhưng vừa trở về Hầu phủ, cũng nghe được những lời đồn liên quan đến người áo đen, có thể liên tiếp chiến đấu với mấy cường giả Kim Đan hậu kỳ, há lại là người mà bọn họ có thể kinh thường?

Bốn phía vắng lặng một cách chết chóc, chỉ có bông tuyết bay xuống, còn có âm thanh gió lùa thỉnh thoảng vang lên.

"Phải thì như thế nào? Không phải lại như thế nào?" Lục Tiểu Thiên từ chối cho ý kiến, không có thừa nhận, cũng không có phủ định.

"Lục huynh đệ, ngươi thật đúng là giấu diếm khiến ta phát khổ a, ta sớm nên nghĩ đến là đệ mới phải." Tào Côn vẻ mặt cười khổ, mặc kệ là Lục Tiểu Thiên không thừa nhận, nhưng trong mắt Tào Côn, thì đã chẳng khác nào là chấp nhận.

"Hỉ Nhi cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối trước đây, còn có ân đức mấy lần xuất thủ cứu Hầu phủ trong lúc nguy nan." Tào Hỉ Nhi phản ứng không chậm, từ trên lưng Địch U Khuyển nhảy xuống, chắp hai tay cao hơn trán, cúi người hành trọng lễ với Lục Tiểu Thiên, trên mặt thoáng có chút ửng đỏ, một đôi mắt chớp chớp, không ngừng đánh giá Lục Tiểu Thiên trong khoảng cách gần.

Tào Quang lúc này thân thụ trọng thương, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

Thân thể Lục Tiểu Thiên khẽ khiêng qua một bên, không nhận một lễ này của Tào Hỉ Nhi, mà ánh mắt nhìn xuyên qua đám người, nhìn về một địa phương phía xa hơn, suy nghĩ có nên rời đi hay không.

Một hán tử thể hình thể mập mạp, một thân hoa phục màu xanh, biểu hiện ra sự linh hoạt và dũng mãnh không hề phù hợp với hình thể, như điện xẹt nhanh chóng lao về phía bên này.

"Ha ha, ta nói hôm nay khi hồi phủ vì sao lại nhìn thấy Hỉ Thước* kêu, thì ra là có khách quý xuất hiện. Vị Lục huynh đệ này, đã thủ hộ Hầu phủ ta trong mấy chục năm bản Hầu rời đi. Bản Hầu xin ở nơi này trước tiên tạ ơn Lục huynh đệ trước."

*Hỉ Thước: Chim Ác Là (Tiếng Khoa học: Pica): tại Trung Quốc, thay vì là dấu hiệu của sự không may mắn, chim Ác Là lại được coi là dấu hiệu của may mắn. Tên của nó trong tiếng Trung (喜鹊: Hỉ Thước) nghĩa là con chim báo điềm lành. Nhưng ở các nước phương Tây thì khác, xin vui lòng google để biết thêm chi tiết.

Người đến chính là Trấn Uy Hầu Tào Thắng, so với Tào Quang, huyết sát chi khí trên người Tào Thắng tuy rằng cũng rất nồng đậm, nhưng được thu liễm lại rất nhiều, hiển nhiên nguyên do cũng vì tu vi Tào Thắng mạnh mẽ hơn xa Tào Quang.

Nghe được những lời này, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Khi Tào Thắng đang lao tới, cũng không hề biết hắn là ai, có lẽ là do Tào Côn truyền âm báo y biết, nên khi sắp tới mới lên tiếng chào hỏi. Giọng nói Tào Thắng khá lớn, chấn những hoa tuyệt đọng trên ngọn cây rơi xuống xào xạc.

"Đại danh Trấn Uy Hầu một mực như sấm bên tai, Lục mỗ kính ngưỡng đã lâu, mãi vẫn không có duyên gặp mặt, hiện tại xem ra Hầu gia còn uy phong hơn trong lời đồn nhiều." Lục Tiểu Thiên cũng chắp tay chào hỏi Trấn Uy Hầu.

"Đám gia hỏa các ngươi, còn không mau lui xuống. Các ngươi thật sự cho rằng người đông thế mạnh là có thể làm được gì sao, vừa rồi là Lục huynh đệ nương tay, nếu không bằng vào điểm thực lực mỏng manh của các ngươi, sớm đã đầu rơi xuống đất rồi." Tào Thắng phất ống tay áo, đám trọng giáp kỵ binh liền nhao nhao lần lượt lui ra xa giống như thủy triều rút đi, động tác chỉnh tề đồng nhịp. Bọn họ có thể làm được như vậy, chắc hẳn bình thường không chỉ trải qua huấn luyện khắc nghiệt, mà còn được trui rèn trong các trận thực chiến lớn nhỏ cùng với Tào Thắng.

"Đại thủy trùng liễu long vương miếu, lão tam, ngươi không sao chứ?" Tào Thắng nhìn thấy khóe miệng Tào Quang còn mang theo vết máu nói. "Nếu không ngươi trở về trị thương trước đi?"

"Không sao, chút thương thế này đệ còn chịu được, vừa rồi vị Lục huynh đệ này cũng coi như đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không cái mạng này của đệ sợ rằng cũng khó mà giữ được." Tào Quang cười khổ lui sang một bên nói.

"Súc sinh, có mắt không tròng, đắc tội Lục tiền bối trước, lại hại cho tam thúc ngươi thụ thương. Tào gia sớm muộn gì cũng sẽ bị thua thiệt lớn trong tay tên nghiệt tử ngươi. Hãy mau dập đầu tạ tội với Lục tiền bối, sau đó cút về cấm túc cho lão tử, không tới lúc độ kiếp không được xuất quan!" Nhìn thấy Tào Quang vô sự, Tào Thắng thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt nghiêm nghị quát Tào Báo.

"Lục tiền bối, vãn bối trước đây có nhiều mạo phạm, hy vọng Lục tiền bối đại nhân độ lượng, không tính toán lỗi lầm xưa kia." Tào Báo dạ dạ vâng vâng, sắc mặt xám xịt, không dám biểu hiện ra chút cảm xúc bất mãn nào, chỉ bất quá khi Tào Báo cúi thấp đầu, trong mắt lại lóe qua một tia thần sắc oán độc.

"Một chút việc cỏn con, Tào gia không cần quá mức hà khắc trách phạt tiểu bối." Trấn Uy Hầu khách khí, Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng không thể không nể mặt y. Hắn làm sao lại thật sự để cho Tào Báo quỳ xuống, khẽ vươn tay bắn ra một cỗ khí kình, nâng thân hình Tào Báo lên.

Tào Báo cũng không phải thật lòng muốn quỳ xuống, giãy giụa mấy lần, cũng thuận thế nhìn về phía cha mình.

"Tào mỗ quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, cũng lơ là việc quản giáo với nhi tử trong nhà, đã khiến Lục huynh đệ chê cười rồi. Lục huynh đệ nếu như không chê, xin trở về Hầu phủ với Tào mỗ. Trước đó không biết thì cũng thôi đi, hiện tại nếu như đã biết thân phận của Lục huynh đệ, tự nhiên là phải hảo hảo cảm tạ Lục huynh đệ một phen." Vẻ mặt Tào Thắng thành khẩn nói.

"Đúng vậy a, Cha, mấy năm nay Lục tiền bối đã xuất lực không ít cho Trấn Uy Hầu Phủ ta, nữ nhi cũng nhờ có Lục tiền bối xuất thủ mới có thể may mắn tránh khỏi bị tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc làm nhục." Tào Hỉ Nhi vội vàng nói. "Lục tiền bối, ngài hãy về phủ cùng với cha ta đi, cha ta nhất định sẽ xem tiền bối là khách nhân tôn quý nhất."
Bình Luận (0)
Comment