Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 820 - Chương 820: Không Chiến Mà Lui

Chương 820: Không chiến mà lui Chương 820: Không chiến mà lui

Khu vực Tào Thắng và Tác Mệnh Anh Tăng chiến đấu đã trở thành một mảnh hỗn độn, vô số cây cối bị gãy đổ. Còn có một chiến trường khác, là Tào Báo cùng với hai tu sĩ bộ hạ Kim Đan kỳ của Tào Phủ là một đôi trung niên phu phụ, ba người đang liên thủ chiến đấu với một hoàng y độc nhãn phụ nhân, nhưng lại không hề chiếm được chút tiện nghi nào.

Lúc này khi nghe được tiếng hô của Tào Thắng, vẻ mặt đám người Tào Báo cũng lộ ra thần sắc mừng như điên.

"Bằng hữu lộ nào, tốt nhất đừng nên xen vào chuyện của người khác, miễn gây tai họa cho chính mình." Tác Mệnh Anh Tăng hừ lạnh một tiếng nói. Chỉ cần người tới không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong số tu sĩ Kim Đan kỳ, kẻ có thể nhúng tay vào việc của y quả thật cũng không nhiều.

Lục Tiểu Thiên lạnh nhạt nói một câu, "Nếu như ta nhất định phải nhúng một tay vào thì sao?"

"Là ngươi!" Tác Mệnh Anh Tăng vừa định thêm nói gì đó, nhưng khi liếc mắt nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Tào Hỉ Nhi và Lục Tiểu Thiên đang đuổi theo Ngân Lan Đại Đạo Tặc tới nơi này. Một đầu tóc bạc đó, thần tình thản nhiên lạnh nhạt hoàn toàn giống hệt như đại chiến lúc đó. Tác Mệnh Anh Tăng lập tức từ bỏ chiến đấu với Tào Thắng, thân hình nhanh chóng lui về phía sau mấy trăm trượng, khí thế trên người nhanh chóng dâng lên đến mức cao nhất.

Tào Hỉ Nhi toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Tác Mệnh Anh Tăng sợ hãi không thôi, cảm giác như đối phương chỉ cần một chiêu đơn giản liền có thể lấy đi tính mạng của mình, Tào Hỉ Nhi không khỏi tự giác đứng co rút sợ hãi bên cạnh Lục Tiểu Thiên.

Ngay cả Tào Thắng, trước đó vẫn luôn chiến đấu với Khấp Anh Châu do Tác Mệnh Anh Tăng khống chế, trái đánh phải né cũng khó có thể giết ra khỏi vòng vây. Hiện tại Tác Mệnh Anh Tăng đang chiếm thượng phong vừa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lại đột nhiên bạo lui về sau xa như vậy. Tào Thắng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía Tác Mệnh Anh Tăng sắc mặt đang vô cùng khó coi, lại nhìn về phía Lục Tiểu Thiên. Kinh nghiệm của Tào Thắng dĩ nhiên hơn xa Tào Hỉ Nhi, lại liên tưởng tới cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi giữa hai người Lục Tiểu Thiên và Tác Mệnh Anh Tăng, còn có ngữ khí không chút khách khí của Lục Tiểu Thiên, trong lòng Tào Thắng hiện lên một cái suy nghĩ kinh người. Trước đây, lẽ nào hai người này đã từng chiến đấu với nhau?

Hơn nữa xem bộ dạng này, tựa hồ Tác Mệnh Anh Tăng đã bị thua thiệt lớn. Tác Mệnh Anh Tăng thành danh đã nhiều năm, rất hiếm có địch thủ. Tuy rằng ác danh vang xa, giết chết không ít tu sĩ Kim Đan kỳ, có vô số cừu gia, nhưng có thể yên ổn sinh sống tới hiện tại, tự nhiên là dựa vào thực lực cực mạnh của lão ta. Trước đây Tào Thắng chỉ nghe danh người này chứ chưa hề gặp mặt. Hôm nay bản thân tự mình giao thủ, Tào Thắng mới hiểu rõ sự đáng sợ của đối phương như thế nào. Mà từ khí thế hiện tại Tác Mệnh Anh Tăng thể hiện ra, trong trận chiến lúc nãy với mình, sợ rằng Tác Mệnh Anh Tăng vẫn chưa hề dốc toàn lực.

Bất quá nhìn thảm trạng của Ngân Lan Đại Đạo Tặc, trong lòng Tào Thắng lại không khỏi có vài phần thống khoái. Thủ đoạn của Ngân Lan Đại Đạo Tặc, Tào Thắng cũng đã chứng kiến qua, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường muốn đánh bại người này cũng không phải là chuyện dễ dàng, vô cùng trơn trượt. Nhưng dưới tay của Lục Tiểu Thiên, Ngân Lan Đại Đạo Tặc lại bị thiệt thòi lớn như thế, hơn nữa cục diện thay đổi này chỉ là xảy ra trong chốc lát.

"Lão quỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Lục Tiểu Thiên đang không ngừng quan sát đánh giá Tác Mệnh Anh Tăng. Tên Tác Mệnh Anh Tăng này không biết đã phục dụng đan dược gì, hiệu quả tuyệt đối không tầm thường. Nếu không lần trước lão ta bị thương nặng dưới tay hắn như thế, hiện tại không có khả năng khôi phục nhanh như vậy, nhưng xem ra thực lực ít nhiều gì cũng sẽ bị chút ảnh hưởng.

Trong con mắt còn lại của độc nhãn phụ nhân đang áp chế ba người Tào Báo cũng lóe qua vài tia âm trầm bất định. Mắt thấy thân hình Tác Mệnh Anh Tăng nhanh chóng lui về sau, mụ ta không dám dây dưa chần chừ, cũng vội vàng lui về sau khoảng cách mấy trăm trượng. Con mắt còn lại cứ hết nhìn Tác Mệnh Anh Tăng rồi lại nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, trên mặt không hề che giấu được vẻ kinh ngạc.

"Tác Mệnh lão quái, đã xảy ra chuyện gì?" Độc nhãn phụ nhân âm thầm truyền âm cho Tác Mệnh Anh Tăng hỏi. Mụ và Tác Mệnh Anh Tăng quen biết đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần tình như thế này của Tác Mệnh Anh Tăng.

"Tiểu tử này thực lực cũng rất bình thường, nhưng lại là một Trận Pháp Sư cực kỳ lợi hại. Trên tay hắn có một bộ Ly Tuyết Thiên Nguyệt Trận, lần trước ta đã bị thiệt thòi lớn trong trận pháp của hắn. Có người này ở đây, chúng ta không thể chiếm được nửa điểm tiện nghi, đi!" Trong lòng Tác Mệnh Anh Tăng đại hận, miệng tức tối quát lên. "Tiểu tử, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Những gì ngươi đã gây ra cho lão phu, sẽ có một ngày, lão phu trả lại cả vốn lẫn lời cho ngươi."

Nói xong, Tác Mệnh Anh Tăng và độc nhãn phụ nhân không ngờ lại bỏ mặc Ngân Lan Đại Đạo Tặc, nhanh chóng phá không rời đi.

Vô luận là mấy người huynh đệ Tào Thắng, thậm chí bao gồm cả Ngân Lan Đại Đạo Tặc, lại hoặc là mấy người đang ẩn nấp quan sát ở bốn phía, xem có thể nhặt được tiện nghi nào không, đều có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Tác Mệnh Anh Tăng danh chấn một phương vừa rồi còn hung diễm thao thiên, chiếm cứ thượng phong, không ngờ lại e ngại tên thanh niên tóc bạc trước mặt này tới mức độ như thế. Ngay cả giao chiến cũng không, mà trực tiếp rời đi, điều này không phù hợp với ác danh giết người không gớm tay trong lời đồn về Tác Mệnh Anh Tăng a.
Bình Luận (0)
Comment