Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Thu Lấy Địa Nguyệt Cương Sát

Chương 822: Thu lấy Địa Nguyệt Cương Sát Chương 822: Thu lấy Địa Nguyệt Cương Sát

"Lục huynh đệ đúng là đủ nghĩa khí. Còn trước đó, vị hảo hữu đã kết giao với ta không dưới trăm năm, cũng từng đạt được không ít tiện nghi từ chỗ ta, nhưng khi gặp phải Tác Mệnh Anh Tăng lại trực tiếp bỏ ta rời đi. So sánh với Lục huynh, trước đó ta vẫn còn thiếu nợ ân tình, nhưng Lục huynh đệ vẫn không hề do dự mà tiếp tục xả thân tương trợ, phần tính nghĩa này, Tào Thắng ta sẽ nhớ mãi trong lòng."

"Đúng vậy, tên hỗn đản Mã Hồng kia, trước đây khi có lợi ích đều không thiếu phần của gã, nhưng đến thời khắc mấu chốt, gã lại chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai, lần này trở về nhất định sẽ khiến cho tên gia hỏa kia đẹp mặt." Nghe Cao Thắng nhắc tới, đám người Tào Báo không kiềm chế được tức giận nói.

"Tào huynh khách khí, các ngươi hiện tại muốn đi đâu?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Một người bạn tri giao của ta bị trọng thương. Ta đã tốn hao không ít đại giới để cầu được một vị Sinh Cơ Tục Cốt Đan, cũng không biết tên Tác Mệnh Anh Tăng kia có được tin tức này từ đâu, nửa đường xuất hiện ngăn cản chúng ta. Nhìn dáng vẻ của Tác Mệnh Anh Tăng, chắc hẳn cũng cần dùng đến loại đan dược này. Ta không đồng ý, đối phương dĩ nhiên là xuất thủ cướp đoạt. Thực lực của tên Tác Mệnh Anh Tăng này quả thật là đáng sợ, hai chân kia của lão ta cũng không biết là bị ai chém đứt." Nghĩ đến một trận chiến trước đó, Tào Thắng vẫn còn có chút sợ hãi. Bất quá nói đến đây, Vẻ mặt Tào Thắng không khỏi tràn đầy khiếp sợ nhìn Lục Tiểu Thiên nói. " Lục huynh đệ, hai chân của tên Tác Mệnh Anh Tăng kia sẽ không phải là?"

"Ta và Tác Mệnh Anh Tăng giao thủ qua một lần. Vừa hay ta cũng cần tới phủ Hầu gia, nếu như ngươi không ngại người nhiều, ta cũng sẽ không khách khí." Lục Tiểu Thiên cười nói.

"Ngay cả Tác Mệnh Anh Tăng cũng không phải là đối thủ của Lục huynh đệ, một thân bản sự của Lục huynh đệ quả nhiên là khiến cho người ta khó mà phỏng đoán. Ngày sau rất có hy vọng thành tựu Nguyên Anh đại đạo a."

Tào Thắng lắc lắc đầu, trước đây suy đoán là một chuyện. Mặc dù y đã đoán được chân tướng sự tình, bất quá lúc này gần như nghe được Lục Tiểu Thiên chính miệng thừa nhận, trong lòng vẫn không tránh khỏi một phen chấn kinh. Nhưng rất nhanh, Tào Thắng lại cười nói. "Lục huynh đệ khách khí quá rồi. Chỉ cần Lục huynh nguyện ý, sẽ vĩnh viễn là khách nhân tôn quý nhất của Tào phủ, muốn ở bao lâu cũng được. Huống hồ có thể đồng hành với dạng cao thủ như Lục huynh đệ đây, dọc đường đi đám ngưu quỷ xà thần có chủ ý xấu chỉ sợ né tránh còn không kịp, Không biết bao nhiêu người muốn cầu có cơ hội này mà còn không được."

"Không sai, Lục tiền bối, chỉ xuất một quyền là đã đánh cho tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc kia bị thương nặng, còn phế đi cả pháp khí của Ngân Lan Đại Đạo Tặc." Tào Hỉ Nhi ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.

"Hiện tại ngươi cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ rồi, gọi tiền bối không thích hợp lắm, phải gọi Lục thúc thúc." Tào Thắng trừng nữ nhi mình nói.

"Vâng, Lục thúc thúc." Sắc mặt Tào Hỉ Nhi ửng đỏ.

Bị một tu sĩ đồng giai gọi mình là thúc thúc, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cái loại cảm giác này vẫn rất là quái dị. Chỉ bất quá nếu tính niên kỷ, quả thật vẫn còn chấp nhận được.

"Ai nói không phải, lúc trước lần đầu tiên ta gặp Lục huynh đệ, còn không biết tốt xấu mà động thủ với Lục huynh đệ, cũng bị Lục huynh đệ một chiêu đánh bại. Bất quá sau đó nhớ lại cũng có chút nghĩ mà sợ, còn may mà Lục huynh đệ nương tay, nếu không ta đoán chừng còn thảm hơn cái tên Ngân Lan Đại Đạo Tặc kia." Tào Báo lòng vẫn còn sợ hãi nói. Tào Báo vẫn còn tự biết lấy mình, biết rằng bản thân còn kém xa Ngân Lan Đại Đạo Tặc. Ngay cả Ngân Lan Đại Đạo Tặc còn bị Lục Tiểu Thiên một quyền đánh bại, còn bị hủy đi pháp khí. Thực lực đáng sợ như vậy, lúc trước bản thân chỉ là bị chút tổn thương không nhẹ không nặng, đã coi như rất là may mắn rồi. Trong lòng Tào Báo càng cảm thấy may mắn hơn chính là Lục Tiểu Thiên cũng không phải địch nhân của Tào phủ.

"Lục huynh đệ đã làm xong việc của mình rồi sao?" Một đoàn người nhanh chóng bay về phía Vô Thương Thành, Tào Thắng nhàn hạ đi bên cạnh hỏi Lục Tiểu Thiên.

"Còn có chút việc, lần này tới Trấn Uy Hầu Phủ của ngươi sợ rằng cũng chỉ ở lại vài ngày thôi." Lục Tiểu Thiên nói. Điều này cũng là sự thật, chỉ cần Hỏa Vân Bát hấp thu đủ Địa Nguyệt Cương Sát. Sau này nếu như không có gì ngoài ý muốn, khi nào sẽ lại tới Trấn Uy Hầu Phủ, hắn cũng không biết được.

"Việc gì mà lại gấp gáp như thế, Lục huynh đệ còn cần ta phụ giúp gì không?" Tào Thắng lại nói.

"Địa phương mà ta đi có chút nguy hiểm, cũng là lần đầu tiên đi, còn không biết cát hung, đợi sau này có gặp phải phiền phức, lại mời Tào huynh giúp đỡ." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

Hắn lại đột nhiên nhớ tới bản thân cũng cần thu thập một vài thứ, mà Tào Thắng ở Đại Tề Quốc cũng có chút thế lực, vì vậy nói. "Tào huynh có nhân mạch rộng lớn, nếu như nghe được tin tức liên quan đến Không Minh Kiếm Thạch, hoặc là Niết Cốt Kiếm U Lan, xin hãy lưu ý giúp ta."

"Được, ngày sau ta nhất định giúp Lục huynh đệ nghe ngóng." Tào Thắng trịnh trọng gật đầu.

Một đường đi cùng Tào Thắng trở về Trấn Uy Hầu Phủ, cũng không hề gặp phải chút phiền phức nào. Dù sao Tào Thắng cũng còn có chút uy danh, có mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ đi cùng, người bình thường căn bản không dám tới gây phiền phức.

Lục Tiểu Thiên ở lại trong Tào Phủ mười mấy ngày, sơ bộ luyện chế Hỏa Vân Bát một phen, sau đó lại tiến vào trong giếng hoang, ném ra vài viên Hấp Cương Châu. Địa Nguyệt Cương Sát rất nhanh đã bị tụ tập lại, rồi dễ dàng bị hút vào trong Hỏa Vân Bát. Khi Hỏa Vân Bát chứa đầy Địa Nguyệt Cương Sát, sợ rằng nặng tới mấy ngàn cân, đủ để luyện chế mấy tòa Trấn Yêu Tháp. Lục Tiểu Thiên hơi ước lượng một chút rồi trực tiếp đưa vào trong kết giới.
Bình Luận (0)
Comment