Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Nhóm Người Kỳ Lạ (2)

Chương 827: Nhóm người kỳ lạ (2) Chương 827: Nhóm người kỳ lạ (2)

Không biết đám người Kim Trường Đạo đã đi nơi nào rồi, trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút ảo não. Hắn vốn cho rằng khi đi cùng với Kim Trường Đạo, có thể đục nước béo cờ nghe ngóng tung tích của Kết Anh Quả, không ngờ bản thân lúc này lại lạc đàn như thế.

Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, hiện tại trong Hỏa Vân Bát cũng có lượng lớn Địa Nguyệt Cương Sát, đủ để hắn luyện chế số lượng Trấn Yêu Tháp cần thiết. Vì vậy việc ở trong bình nguyên hoang vu này hay là ở trong Trấn Uy Hầu Phủ cũng không có khác biệt bao nhiêu.

Lục Tiểu Thiên thi triển đê giai Ngự Phong Thuật, thân hình nhẹ nhàng bay về phía trước, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Đế Khôn ở địa phương phía trước không xa, nhưng rất nhanh nó lại bay đi nơi khác, ở trong túi linh thú lâu như vậy, lần này được Lục Tiểu Thiên thả ra, tựa hồ có chút vui mừng quá đỗi.

Lục Tiểu Thiên cũng không để ý cho lắm, để Đế Khôn ra ngoài cũng đỡ cho hắn rất nhiều phiền phức, dọc dường thỉnh thoảng có thể thấy được thi thể của một số yêu thú, tự nhiên là kiệt tác do Đế Khôn lưu lại.

Không thể không nói, sau khi thả Đế Khôn ra, bản thân hắn cũng tiết kiệm được không ít sức lực, chí ít đám đê giai yêu thú kia cảm giác được khí tức của Đế Khôn, đều tự giác tránh đi.

Hơn tháng sau, lại có một tràng âm thanh gào thét vang lên, Đế Khôn đang chém giết với một con yêu thú khác thực lực không yếu. Đối với âm thanh gào thét này, Lục Tiểu Thiên cũng đã nghe quen thấy quen, mỗi cách một hai ngày, Đế Khôn đều sẽ gặp được những con yêu thú thực lực không yếu và đại chiến thành một đoàn. Nghe thấy tiếng rống của Đế Khôn, dĩ nhiên cũng không rơi vào thế hạ phong. Lục Tiểu Thiên cũng lười đi quản, mặc cho Đế Khôn tự mình giải quyết. Hắn vẫn cứ như trước đây, tìm một địa phương dừng chân, tế luyện lại số Ngân Diệp Phật Đồng cần thiết để luyện chế tòa Trấn Yêu Tháp thứ ba.

Đột nhiên, một tràng âm thanh hò hét vang lên, giống như là tiếng người, nhưng những lời họ nói, Lục Tiểu Thiên hoàn toàn nghe không hiểu. Chưa tới chốc lát, đã có mấy người cưỡi trên một loại yêu vật kỳ lạ, thân thể như Tê (Tê Giác), cái cổ thon dài, đầu Mãng Xà to lớn, da lông màu nâu, trông phải lớn hơn chiến mã của phàm nhân thế tục gấp hai ba lần.

Những người cưỡi trên các con yêu thú này là một nhóm tráng hán lực lưỡng quấn một tấm da thú ngay eo, trên cổ đeo một cái vòng làm bằng ranh nanh yêu thú, thân hình thấp hơn người bình thường một cái đầu, nhưng lại vô cùng khỏe mạnh và vạm vỡ, cơ nhục rắn chắc. Trong tay mỗi người đều cầm lấy trường mâu, cung tiễn, đang đuổi theo một nữ tử mặc cung trang trước mặt, không ngờ đó lại là Thiệu Tử Hà.

Tình cảnh lúc này của Thiệu Tử Hà không phải tốt lắm, trước ngực đỏ thẳm một mảng, khóe miệng còn vương tơ máu, bước chân lảo đảo đang nghiến răng chạy trốn. Những đại hán mình trần ở phía sau kêu gào không thôi, tốc độ của tọa hạ linh thú nhanh như gió, phỏng chừng không tới bao lâu liền đuổi kịp Thiệu Tử Hà.

Đám kỵ binh cưỡi yêu thú kỳ lạ này chỉ có bốn năm người, toàn thân không hề có pháp lực ba động đặc biệt nào, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khí tức cực kỳ cường đại.

Vẻ mặt Thiệu Tử Hà tràn đầy kinh hãi nhìn quanh bốn phía, thần sắc vô cùng tuyệt vọng. Đột nhiên nàng nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, lập tức giống như một người đang đuối nước vớ được một cọng cỏ cứu mạng, vô cùng phấn chấn dốc hết sức lực còn lại chạy về phía Lục Tiểu Thiên, trong miệng không ngừng kêu lên. "Lục . . . Lục huynh . . . cứu ta."

Trong tay năm tên kỵ binh đều cầm các loại binh khí cùn như trường mâu, lang nha bổng, trên lưng có đeo một thanh hắc mộc trường cung, khí tức quái dị mà mạnh mẽ. Nghe tiếng cầu cứu của Thiệu Tử Hà, Lục Tiểu Thiên còn chưa kịp cân nhắc có nên cứu hay không, thì năm tên kỵ binh với y phục rách nát không thể che phủ hết cơ thể, đã trực tiếp chia ra ba người lao về phía Lục Tiểu Thiên. Đồng thời có hai người lấy trường cung sau lưng ra, phòng ngừa Lục Tiểu Thiên trực tiếp phá không chạy đi, mấy người này phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên là cực kỳ thành tạo với kiểu chiến đấu như vậy.

Sưu sưu . . . . .

Đối phương lấy ra hai cây đoản mâu từ trong cái túi trên bụng yêu thú, không nói lời nào, trực tiếp ném mạnh về phía Lục Tiểu Thiên.

Dẫn đầu là một nam tử với thể hình tráng kiện dị thường, đoản mâu ném ra với uy lực đặc biệt lớn, tuy rằng loại pháp lực ba động này không giống như những người tu tiên bình thường, tựa hồ chỉ là một loại lực lượng thô bạo thuần túy, nhưng lại có thêm mấy phần cương mãnh và sắc bén so với tu sĩ bình thường.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp lấy Liệt Địa Đao ra, đao trong tay chém ra giống như là huyễn ảnh, đao ảnh liên miên.

Bang bang vài tiếng, mấy cây đoạn mẫu trực tiếp bị Lục Tiểu Thiên chém rụng, thân hình Lục Tiểu Thiên mượn lực bay về phía sau vài trượng.

Lực đạo thật là cường hoành, Lục Tiểu Thiên lắc lắc bàn tay hơi có chút tê dại. Tuy rằng hắn không hề vận dụng thủ đoạn khác, nhưng từ sau khi hắn tiến vào Kim Đan trung kỳ, đặc biệt là dưới sự ma luyện của Phiêu Miểu kiếm khí trong cơ thể, trình độ pháp lực ngưng thực tinh thuần đã không hề thua kém một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường, chỉ là số lượng hơi kém một chút mà thôi. Nhưng chút chênh lệch này với nhục thân thất giai của hắn, đã có thể hoàn toàn bù đắp. Cho dù hắn chỉ tùy tiện chém ra vài đao, lực đạo đã đạt tới tiêu chuẩn của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường. Đoản mâu do mấy người đối phương ném ra, lực đạo không ngờ lại lớn như thế, hắn đón đỡ liên tiếp vài cây cũng có mấy phần ăn không tiêu. Đặc biệt là tên nam tử dẫn đầu với hàng lông mày khác thường, thân hình cường tráng dị thường, lực đạo vô cùng to lớn.

"Lục đạo hữu, cứu ta, ta biết tung tích của Kết Anh Quả."
Bình Luận (0)
Comment