Chương 840: Yêu thú cổ quái? (2)
Chương 840: Yêu thú cổ quái? (2)
"Không tốt!" Trong quá trình bay ngược về sau, Thác Thanh Thạch phát hiện sau lưng có mấy đạo cương phong đánh đến, lập tức đại kinh thất sắc. Với trạng thái của mình lúc này, sợ rằng dù không chết, cũng sẽ bị thương nặng. Nếu như đánh trúng ngay cổ, cơ hồ nhất định phải chết.
"Thanh Thạch!" Thác Thanh Oanh nhìn thấy hiểm cảnh của Thác Thanh Thạch, lập tức hai mắt đỏ lên, lại nhìn thấy đạo thân ảnh mông lung tựa hồ lại hóa thành hình người, sắc mặt Thác Thanh Oanh càng thêm hoảng sợ. Nhìn thấy bóng người mông lung kia lần nữa lao về phía Thác Thanh Thạch, nàng cũng bất chấp hết thảy, liều lĩnh vung trường đao ngăn cản đối phương.
"Ta liều mạng với ngươi!" Sau lưng Thác Thanh Thạch lúc này đang sắp bị cương phong chém trúng, nghĩ đến bản thân sau khi chết đi, chỉ sợ Thác Thanh Oanh cũng khó thoát khỏi. Thác Thanh Thạch liền trở nên điên cuồng, mặc kệ cương phong phía sau, liều mạng chém ra một đao về phía đạo nhân ảnh trước mặt. Dưới một kích dốc hết toàn lực, Thác Thanh Thạch cảm giác một đao bản thân vừa chém ra mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Khí thế vượt qua bất luận một đòn nào của bản thân trước đây.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới dưới tình huống sinh tử bị uy hiếp, tên thanh niên trước mắt vậy mà lại làm ra loại lựa chọn như thế, nhường cơ hội sống sót cho nữ tử sau lưng. Bản thân dốc hết toàn lực, chỉ mong để lại cho nữ tử đồng tộc kia được một chút hi vọng sống sót.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên tràn đầy thần sắc tán thưởng, bóng người nhoáng lên một cái, vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát một đao sau lưng của Thác Thanh Oanh. Đồng thời Lục Tiểu Thiên không tránh không né, trực tiếp đưa tay bắt lấy một đao mạnh mẽ do Thác Thanh Thạch chém xuống, hắn tuỳ tiện giật một cái, liền kéo tên thanh niên này lại tránh thoát cương phong sau lưng.
"Cái gì?" Chính vào lúc sinh tử một nháy mắt, Thác Thanh Thạch cũng không nhịn được há to mồm, trên mặt lộ đầy vẻ chấn kinh. Trước kia cái tên quái vật giống người mà không phải người, giống yêu mà không phải yêu, thực lực không phải chỉ tương đương với hai người y và Thác Thanh Oanh sao. Coi như mạnh hơn một chút, nhưng cũng còn trong phạm vi chấp nhận được, chỉ là thủ đoạn công kích quỷ dị, hơn nữa ánh mắt vô cùng cao minh, mỗi lần đều có thể phán đoán được quỹ tích công kích của bọn họ, cơ hồ luôn khiến bọn họ phải thu hồi thế công ngăn cản lại công kích vào chỗ yếu hại của hắn.
Một đao kia, Thác Thanh Thạch đã chém ra một kích đỉnh phong nhất của bản thân, lại thêm Thác Thanh Oanh liên thủ hợp kích. Cái tên quái vật trước mắt này dù cho có thể tránh thoát, nhưng cũng không phải quá dễ dàng như thế mới đúng. Nhưng sự thật phát triển lại hoàn toàn vượt qua dự tính của Thác Thanh Oanh, đối phương lại biểu hiện ra thực lực mạnh hơn xa so với trước kia, không ngờ trực tiếp đưa tay bắt lấy Ẩm Tuyết Đao của mình. Sau đó từ trong cái giật tay của đối phương, một luồng cự lực không cách nào kháng cự dâng trào, khiến Thác Thanh Thạch cảm giác bản thân hoàn toàn không cách nào ngăn cản nổi.
"Oanh nhi, chúng ta không phải là đối thủ, đi mau!" Thì ra đối phương một mực đang ẩn giấu thực lực, trước đó một mực chỉ là đang trêu đùa bọn họ mà thôi. Với thực lực hiện tại mà con quái vật này vừa biểu hiện ra, hoàn toàn có thể nghiền ép cả sự liên thủ của y và Thác Thanh Oanh.
"Không, muốn đi thì cùng đi!" Thác Thanh Oanh kêu lên một tiếng bi ai, một đao hoàn toàn thất bại, trong lòng Thác Thanh Oanh dâng lên một cỗ bi thương và cảm giác bất lực trước nay chưa từng có.
Thác Thanh Thạch cắn chặt răng, trong tình huống không cách nào rút lấy trường đao trong tay con quái vật này, y liền dứt khoát buông đao tung ra một quyền vào mặt Lục Tiểu Thiên, chân cũng đồng thời đá về phía đan điền yếu hại của hắn.
Khóe miệng Lục Tiểu Thiên giật giật, không nghĩ tới bản thân cứu người mà lại còn gây ra thêm phiền phức. Thác Thanh Thạch này vì cho tranh thủ cơ hội sống sót cho một người khác, trong lúc không màng sống chết, không ngờ lại dấu hiệu đột phá, bộc phát ra chiến lực đã tiếp cận Kim Đan trung kỳ. Đương nhiên, chút thực lực ấy đối với hắn mà nói, chỉ là hơi phiền toái hơn một chút thôi.
Lục Tiểu Thiên tung quyền khẽ đánh về phía trước, đánh lên trên quyền đầu của Thác Thanh Thạch. Đồng thời thân thể hắn quay nửa vòng, chân trái nhấc lên, đầu gối vừa vặn đánh trúng chân đang đá tới của Thác Thanh Thạch. Thác Thanh Thạch đau đớn đến khóe miệng co giật, còn không có kịp phản ứng, liền bị Lục Tiểu Thiên bắt lấy bả vai, sau đó ném về phía Thác Thanh Oanh.
Thác Thanh Oanh vội vàng đỡ lấy Thác Thanh Thạch, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tên địch nhân trước mắt, trực tiếp tung ra một chưởng đánh tan đám cương phong kia.
"Đây là?" Thác Thanh Oanh và Thác Thanh Thạch hai người hai mặt liếc nhìn nhau, giờ bọn họ mới hiểu ra, trong lúc nguy cấp đối phương không ngờ lại cứu Thác Thanh Thạch. Nếu không dưới mấy đạo cương phong vừa rồi, Thác Thanh Thạch dù không chết cũng bị trọng thương.
Trong mắt hai người, cuồng phong bao phủ tên quái vật này tan đi, lộ ra bên trong là một thanh niên tu sĩ tương đối gầy gò, một đầu tóc bạc, vẻ mặt thong dong.
"Ngươi, ngươi là tên khách quý họ Lục mà đại trưởng lão của Thác Bạt gia tộc mời đến!" Thác Thanh Thạch nhìn người nam tử trước mắt, lại nhớ tới mấy ngày nay ở trong tòa thành nhỏ xôn xao những lời đồn, lập tức hai con mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nói.
"Không sai." Lục Tiểu Thiên gật đầu, cũng may hắn còn nghe được hai người này nói chuyện gì, nếu không thì việc trao đổi cũng thật là rất phiền phức.
"Trước đó còn . . . còn tưởng rằng là yêu thú, mạo muội động thủ với khách quý, thất lễ rồi." Thác Thanh Thạch thấy vậy thì vui mừng. Chỉ cần không phải là yêu thú, hoặc là địch nhân, tính mạng hai người họ có thể giữ lại rồi, y và Thác Thanh Oanh cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
"Kẻ không biết không có tội, vừa rồi là ta đang luyện công, công pháp tu luyện không giống với Cự Thạch Nhất Tộc các ngươi, sẽ sản sinh ra chút dị tượng. Các ngươi coi ta như là yêu thú, cũng không sao." Lục Tiểu Thiên khoát tay cười nói.