Chương 855: Mở kho tàng
Chương 855: Mở kho tàng
"Chậm đã!" Lúc này một giọng nói nghiêm nghị khác vang lên. Một lão giả đầu tóc hoa râm thân hình mập mạp đang từ xa tiến đến. Mỗi một bước của lão bước ra, đều vượt qua khoảng cách trăm trượng, chỉ mấy bước, liền đi tới trước mặt mọi người.
"Thì ra là Thác Bạt Tinh Đấu, hiện tại chúng ta muốn mở ra kho tàng vũ khí truyền thừa, không biết ngươi có quyền lực gì bảo dừng?" Thác Bạt Trùng Tiêu chưa lên tiếng, Thác Chiến Sơn tính tình nóng nảy đã giành trước nói.
"Tinh Đấu lão đệ, lần này đệ xác thực hơi lỗ mãng rồi, còn không lui xuống." Khóe miệng Thác Bạt Trùng Tiêu lộ ra một tia ý cười nói. Trong Thác Bạt gia tộc cũng không phải tất cả đều đoàn kết thành một khối. Tên Thác Bạt Đấu Tinh này tuy vẫn chỉ là thập nhất giai chiến sĩ, nhưng kỳ ngộ không tồi, trong tay có một kiện bảo vật khó lường mà ngay cả Thác Bạt Trùng Tiêu y cũng phải kiêng kị ba phần, lại cộng thêm thiên tư tu luyện của người này không tệ, là một người có uy hiếp lớn nhất tới địa vị đại trưởng lão của y trong Thác Bạt gia tộc.
Nếu như đợi thực lực của Thác Bạt Tinh Đấu tăng lên thập nhị giai chiến sĩ, thậm chí có khả năng lay động địa vị đại trưởng lão của y, nhưng lần này y đã lập được đại công lao, không ai có thể ngăn cản y khai đàn.
Bảo vật bên trong kho tàng này Thác Bạt Trùng Tiêu sẽ được quyền ưu tiên lựa chọn trước, đến lúc đó thực lực của y sẽ càng vững như thái sơn. Thác Bạt Tinh Đấu này trẻ hơn y gần hai trăm tuổi, tuy rằng có thiên tư tu luyện cực tốt, nhưng lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, nếu như để Tinh Đấu kế thừa vị trí đại trưởng lão, sẽ không phải là phúc khí của Thác Bạt gia tộc. Ngược lại Thác Bạc Tương Vân trong gia tộc mới là người Thác Bạt Trùng Tiêu nhìn trúng, là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí đại trưởng lão.
Lần này sở dĩ Thác Bạt Trùng Tiêu muốn mở kho tàng vũ khí truyền thừa ra sớm hơn, chính là muốn để cho Thác Bạt Tinh Đấu có được ít lợi ích mọt chút. Chỉ là không nghĩ tới Thác Bạt Tinh Đấu vẫn kịp chạy tới đây, xem ra sau này y cũng cần phải bố trí một phen. Nếu không vị trí nhị trưởng lão của tên Thác Bạt Tinh Đấu này sẽ ngày càng vững chắc hơn nữa.
"Đại trưởng lão nói quá lời rồi, ta thân là nhị trưởng lão của Thác Bạt gia tộc, tự nhiên là có tư cách tham dự lần khai đàn này. Mới vừa rồi ngôn từ có chỗ bất kính, vẫn mong rằng đại trưởng lão thứ lỗi."
Mi mắt Thác Bạt Tinh Đấu giật giật, y biết lúc này không phải là thời điểm để tranh giành, liền hạ thấp thái độ nói.
"Nếu đã như vậy, thế thì cứ ở lại đây đi." Trên mặt Thác Bạt Trùng Tiêu không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Thác Bạt Tinh Đấu mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là đồ đần, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không thể nhẫn, thì cũng không đáng để y phải coi trọng.
Thác Bạt Trùng Tiêu không để ý tới sự uy hiếp này, mà xoay người hướng sang chỗ khác, nói với đám người Thác Chiến Sơn. "Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi!"
Đại trưởng lão của mấy đại gia tộc đều gật đầu, dẫn theo những người đứng phía sau, lần lượt di chuyển theo vị trí chỉ định, sau đó quỳ sát xuống đất, bên trong miệng không ngừng lẩm bẩm những câu từ khó hiểu và tối nghĩa với thần sắc đầy kính ngưỡng. Chú ngữ của hơn mười người hội tụ thành một con sông chảy xiết dũng mãnh lao về phía hạp cốc tăm tối u tĩnh sâu không thấy đáy ở bên dưới.
Thác Bạt Trùng Tiêu chắp hai tay lại, một bức tượng Long Sư bằng thủy tinh có màu xám bạc giống như vật sống xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó giương cánh bay về phía con sông do chú ngữ hình thành đang cuồn cuộn chảy kia.
Đám người Thác Chiến Sơn cũng đều tự mình lấy ra một bức tượng Long Sư khác kích cỡ tương đương. Sáu đầu thủy tinh Long Sư nhanh chóng bay về phía con sông đó ở các vị trí khác nhau tạo thành hình lục giác nhanh chóng xoay tròn.
Đám người Thác Bạt Trùng Tiên chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt tràn đầy thần sắc cung kính. Chốc sau, hai tay nâng lấy một quầng sáng màu trắng xám, bay về phía sáu bức tượng Long Sư đang xoay tròn kia.
Trong hạp cốc u tối, một tràng âm thanh gào thét như phiên giang đảo hải. Ngay cả đám cường giả cấp bậc Nguyên Anh kỳ như Thác Bạt Trùng Tiêu, cũng biến trở nên vô cùng nhỏ bé trước loại lực lượng vĩ ngạn này.
Xoạt! Những ngọn núi to lớn ở hai bên hạp cốc cũng đều rung lắc. Một tòa thạch điện cổ xưa cao mấy chục trượng, toàn thân do một loại đá xám tạo thành chầm chậm dâng lên từ trong nham tương phía dưới. Cửa lớn thạch điện này khóa chặt, phía trước có một bức tượng Long Sư cao mấy trượng đang nhắm chặt mắt.
"Hây!" Đám người Thác Bạt Trùng Tiêu hét lớn một tiếng, mấy bức tượng Long Sư đang bay lơ lửng liền tiến vào trong cái miệng đang hé mở của bức tượng Long Sư ngay trước cửa lớn. Bức tượng Long Sư này phảng phất như sống lại, hai con ngươi lập tức trở nên đỏ hồng, cao ngạo và lạnh lùng đảo qua trên người đám Thác Bạt Trùng Tiêu, sau đó rống lên một tiếng, một lần nữa nằm trở lại như cũ. Cùng lúc đó, một âm thanh răng rắc vang lên, cửa lớn thạch điện đang đóng kín bắt đầu chậm rãi mở ra, một chùm ánh sáng rực rỡ từ phía sau cánh cửa chiếu ra bên ngoài.
"Mở rồi!" Trong đầu đám người Thác Bạt Trùng Tiêu đồng thời lóe lên một ý nghĩ này.
. . . . .
Một đường nhanh chóng bay đi, ở xa xa phía trước có một luồng khí tức băng hàn, âm u, và còn có lượng lớn pháp lực ba động hỗn tạp không ngừng truyền đến.
Lúc này sắc mặt ba người Thác Bạt Hải vô cùng khó coi dừng lại. Ở địa phương phía trước không xa, xuất hiện một hiện tượng quái lạ, phóng tầm mắt nhìn quanh, bên trong một dòng sông chảy xiết rộng chừng vài dặm, mấy cơn sóng lớn từ hai bên sông không ngừng vỗ mạnh lên thảo nguyên, trong cơn sóng lớn tựa hồ có mấy thủy nhân (người hình thành từ nước) khổng lồ đang vây công mấy bóng người trong đó, chiến đấu kịch liệt không thôi.
Từ khí tức xuất thủ trên thân mấy bóng hình này, Lục Tiểu Thiên không cần nhìn cũng có thể nhận ra đó là ba người Dư Đông Bảo, Hoắc Ưng và Thiệu Tử Hà.