Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 874 - Chương 874: Kỳ Ngộ Bất Đồng

Chương 874: Kỳ ngộ bất đồng Chương 874: Kỳ ngộ bất đồng

Thân hình cường tráng của Bạch Trạch vô lực ngã xuống đất, lượng lớn máu tươi chảy ra từ chỗ vết thương.

Lục Tiểu Thiên nhấc tay thu hồi lại thanh phi kiếm trong suốt.

Thanh phi kiếm này đầu tiên là dùng Không Minh Kiếm Thạch cực kỳ khó có được luyện chế, sau đó vẫn luôn uẫn dưỡng bên trong đan điền, tiếp theo lại dùng Niết Cốt Kiếm U Lan luyện chế lần nữa, mãi cho đến khi hình thành kiếm thai, mới có thể dùng trong thực chiến. Chỉ là Lục Tiểu Thiên không nghĩ tới uy lực lại lớn như thế, vốn hắn còn nghĩ rằng phải thi triển thêm một số thủ đoạn mới có thể thu thập được hai huynh muội xảo trả kia, nhưng không nghĩ tới sau khi vận dụng thanh phi kiếm này lại giải quyết chiến cục nhanh như vậy. Uy lực không hề thua kém Trấn Yêu Tháp bao nhiêu. Nhất là khi thi triển Huyễn Vũ Lạc Kiếm Thức, chiến lực cường hãn, thế nhưng Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại cười khổ một tiếng.

Một thức này tuy rằng uy lực tuyệt mạnh, nhưng một chiêu như vậy cơ hồ rút mất một phần ba pháp lực trong cơ thể hắn. Xem ra sau này không thể thường xuyên sử dụng, nếu không sau khi dùng ba lần, pháp lực sẽ tiêu hao hầu như không còn, cho dù trên người hắn có một số linh vật bổ sung pháp lực đã tiêu hao, nhưng cũng không thể nào nhanh như thế được.

Tiểu kiếm trong suốt nhẹ nhành chui vào trong ống tay áo, Lục Tiểu Thiên vươn tay chộp hai cái vào hư không, hút lấy túi trữ vật của hai huynh muội họ Bạch vào tay.

Tôn Hữu Tài cơ hồ như quên mất cả nọc độc trên người mình, nhìn thấy bất kỳ một ai trong đôi huynh muội này đều mạnh hơn bản thân, đặc biệt là tên tráng hán kia, còn là một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Dưới sự liên thủ của hai người, mà vẫn bị Lục Tiểu Thiên dễ dàng giết chết, không phải đánh bại, mà là tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả nguyên thần cũng bị xoắn nát dưới cơn mưa kiếm sắc bén.

Nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Lục Tiểu Thiên, Tôn Hữu Tài không khỏi rùng mình một cái. Trong mắt Tôn Hữu Tài, so với những tu sĩ trông có vẻ hung thần ác sát, thì sự lãnh đạm trên gương mặt của Lục Tiểu Thiên mới thật sự đáng sợ hơn nhiều. Trong lúc vung tay nhấc chân liền lấy đi tính mạng của tu sĩ khác, giống như là cỏ cây ven đường, không có một tia thần sắc tự mãn nào, loại lãnh đạm này chỉ xuất hiện trên thân những kẻ từng gặt hái qua vô số mạng người.

Bản thân Tôn Hữu Tài tu vi tuy rằng không cao, nhưng có thể sống tới hiện tại, nhãn lực cực kỳ trọng yếu. Nếu không phải lúc trước ở trong Hắc Thiên Sơn Mạch vừa hay gặp phải Lục Tiểu Thiên đang độ kiếp, hai người cũng sẽ không có bất kỳ sự đụng chạm nào. Chỉ là lão như thế nào cũng khó mà tin rằng, một tên tu sĩ lúc ấy vừa mới kết đan không lâu hiện tại chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn vài chục năm, đã có thể trưởng thành tới mức độ như vậy. Nhất định là có điều cổ quái, lúc trước có lẽ cũng không phải là độ kiếp bình thường đơn giản như vậy.

"Ăn cái này vào đi, đây hẳn là giải dược." Lục Tiểu Thiên lục lọi bên trong túi trữ vật của Bạch Trạch, bên trong có mấy bình đan dược. Hắn mở nắp bình ra, bên trong có đủ loại đan dược như trị thương, bổ sung pháp lực, tăng cường tốc độ khôi phục thần thức . . ., còn có một bình là Giải Độc đan. Với trình độ đan đạo của Lục Tiểu Thiên, tự nhiên vô cùng dễ dàng phân biệt ra được bình nào là Giải Độc đan.

Tên hán tử cường tráng kia có cặp linh thú là kim ngân xà để đối địch, khẳng định cũng sẽ chuẩn bị một số giải dược.

"Cái này cho ta? Ngươi vì sao lại giúp ta?" Tôn Hữu Tài nhận lấy Giải Độc đan mà sắc mặt sửng sốt. Tuy rằng hai người cũng coi như quen biết, nhưng lại không có một chút giao tình tốt đẹp nào.

"Tự nhiên là có chuyện muốn hỏi ngươi. Sau khi sử dụng Giải Độc đan, đừng có mà khua mồm múa mép lừa bịp ta. Ta có thể cứu ngươi, muốn thu thập ngươi, cũng không phải là một chuyện khó." Lục Tiểu Thiên thu lấy túi trữ vật của hai huynh muội Bạch Trạch, không hề lo lắng Tôn Hữu Tài sẽ giở trò gì.

"Vậy cũng đúng, Lục đạo hữu cứ việc hỏi, cái mạng này của tiểu lão nhi cũng coi như đã nhặt lại được rồi. Cho dù cho lão thêm mấy lá gan, cũng tuyệt không dám hí lộng Lục đạo hữu." Tôn Hữu Tài cười khổ một tiếng nói.

Cái tên Tôn Hữu Tài đúng thật là vô cùng thức thời, Lục Tiểu Thiên dò hỏi một phen, mới biết lúc trước sau khi thông qua Lục Đinh Âm Tuyền Trận tiến vào cái địa phương này. Mấy người họ đều có kỳ ngộ bất đồng, mà Tôn Hữu Tài lại rơi xuống một cách nơi đám người Kim Trường Đạo không xa. Mấy người họ rất nhanh đã hội hợp lại.

Nhưng so với bọn họ thì đạo nhân lôi thôi kia lại không may mắn như thế, đợi khi bọn họ tìm thấy đạo nhân kia, thi thể đã bị gặm đến gần không còn, chỉ còn lại mảnh đạo bào rách nát, còn có túi trữ vật rơi vải bên cạnh mới có thể nhận ra là y, về phần Ngô Tiểu Ngải, cũng đã không thấy tung tích.

Sau đó cũng gặp phải một số yêu thú, dưới sự hợp lực của mọi người, cũng giết được mấy đầu yêu thú, nhưng lại không hề gặp phải Quỷ tộc lợi hại nào.

Lục Tiểu Thiên nghe thấy cũng có chút không nói nên lời, cùng đều là Nhân tộc, cùng tiến vào nơi này vì sao kỳ ngộ lại khác nhau đến thế. Hắn một đường đi tới đây đã gặp qua vô số nguy hiểm, ác chiến liên tục. Chỉ riêng việc gặp phải tộc nhân Thác Bạt tộc cũng đã phải một phen kịch chiến, sau đó lại gặp phải Quỷ tộc, đều không phải là dạng sinh linh dễ trêu chọc.

Về phần đám người Dư Đông Bảo đi cùng hắn, cũng đều trải qua không ít nguy hiểm.

"Chắc hẳn Lục đạo hữu cũng đã nhìn thấy rồi, tên Kim Trường Đạo kia xác thực tới đây vì Kết Anh quả, hơn nữa đã phát hiện được vị trí cụ thể." Cuối cùng, ánh mắt Tôn Hữu Tài lóe lên nói. "Lục đạo hữu một mực ẩn tàng thực lực, chắc hẳn cũng tới đây vì Kết Anh quả."
Bình Luận (0)
Comment