Chương 885: Chúng tu hiện
Chương 885: Chúng tu hiện
Chỉ là loại cường đại tự tin như thế, cũng chỉ là đối với tu sĩ Kim Đan kỳ, hoặc là yêu vật cửu giai trở xuống mà thôi. Thiết Thứ Bối yêu Nghê là thập giai yêu thú, một kích tùy tiện của đối phương, bản thân cũng phải hao phí hết tâm tư mới có thể đón đỡ được, thậm chí còn có thể thụ thương. Nếu tiếp tục công kích thêm mấy lần, dưới tình huống bản thân dốc hết tất cả át chủ bài, phỏng chừng cũng chỉ có kết cục là chết.
Dưới tình huống bình thường, nếu là người khác nói có biện pháp đối phó với thập giai yêu vật, Lục Tiểu Thiên sẽ chỉ cười trừ. Thế nhưng là việc này lại liên quan đến Kết Anh quả, dưới tình huống bản thân không có những biện pháp nào khác, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi mang theo vài phần tâm lý may mắn. Bất kể như thế nào, đi một chuyến thì đã sao. Nếu là không được, cùng lắm thì lại quay người rời đi mà thôi.
Dựa vào thực lực bản thân bây giờ, chỉ cần không phải rơi vào trong vòng vây trùng điệp của mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, chỉ cần chú ý một chút, đối phương nếu như có ý đồ xấu, muốn lưu bản thân lại cũng không phải dễ dàng gì.
Suy nghĩ tính toán một lúc, Lục Tiểu Thiên thu hồi trận pháp ở cửa hang động rồi rời đi. Lúc này thương thế đã sớm phục hồi, mặc dù trên tu vi Thể Tu vừa mới có đột phá, bế quan tu luyện càng có lợi hơn cho việc củng cố cảnh giới. Bất quá Kết Anh quả sẽ lần lượt thành thục, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng rất có vài phần cảm giác thời gian không đợi người.
Trên thực tế ngay cả chính bản thân Lục Tiểu Thiên cũng không hề phát hiện rằng. Bản thân tư chất hắn rất tầm thường, mặc dù có lượng lớn đan dược cung ứng, nhưng tốc độ tu vi tăng tiến tuyệt đối không chậm. Ngoại trừ vật tư đan dược căn bản ra, chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất vẫn là việc hắn không ngừng chiến đấu với những cao giai tu sĩ, nên có nhận biết sâu sắc rõ ràng hơn nhiều những tên tu sĩ đồng giai, lúc nào cũng được nhiều người giúp đỡ hoặc bảo vệ.
Sông núi ở dưới chân cấp tốc lui về sau, trên đường mơ hồ cảm nhận được từng đợt quỷ khí âm trầm, Lục Tiểu Thiên khẽ nhíu mày. Cảm giác này cũng không tốt lắm. Hơn nửa ngày sau, Lục Tiểu Thiên lại đi bên cạnh con sông lớn lần trước, nơi trông thấy một màn xuân phong của Hạ Như Sương và Diệp Tư Thành.
Ở gần một nơi nước cạn, có mấy toà nhà gỗ được dựng lên đơn giản trông cũng rất là cũ kỹ, có thể là do những Nhân tộc khác trước đó từng sinh sống ở đây dựng lên.
Lục Tiểu Thiên ở xung quanh tìm kiếm một vòng, phát hiện đối phương có tính cảnh giác khá cao, mơ hồ có mấy cỗ khí tức ba động cường đại.
"Đã thành tâm mời Lục mỗ đến đây, vì sao còn không hiện thân, chơi những trò bịt mắt trốn tìm này là có ý gì." Sau khi cảm giác được phụ cận có vài tên tu sĩ ở ẩn nấp cách nhau một khoảng tương đối, có thể kịp thời cứu viện nhau, Lục Tiểu Thiên liền cất giọng nói.
"Ha ha, Lục đạo hữu chớ trách, thật sự là nơi này quá mức hung hiểm, nếu không làm nhiều thêm một số phòng bị, chỉ sợ Diệp mỗ cũng không còn mạng sống để đứng đây nói chuyện với đạo hữu." Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, chỉ thấy Diệp Tư Thành đang cầm trong tay một thanh hoa Mai phiến (quạt giấy có hình hoa Mai), bước ra từ trong những bụi cỏ cao lớn gần đây.
Có nhà gỗ không ở, lại ẩn thân bên trong bụi cỏ, lẽ nào tên gia hỏa này có sở thích hay đam mê đặc biệt nào đó trong những bụi cỏ kia hay sao. Nghĩ đến việc trước kia Diệp Tư Thành này từng hoan hảo cùng Hạ Như Sương ở trong bụi cổ, trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi dâng một suy nghĩ thú vị quái đản.
"Lục đạo hữu, ngươi cũng đừng trách ta, tại hạ cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ." Tôn Hữu Tài từ trong nhà gỗ đi ra, mặt có chút sầu khổ nhìn Lục Tiểu Thiên, một bộ dạng bất đắc dĩ nói.
Ngay sau đó, mấy người khác lần lượt xuất hiện, cũng có mấy người quen cũ. Trong đó một người nửa thân dưới chỉ có một đoàn hắc khí lượn lờ, chỉ có nửa người trên là hoàn hảo, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy oán độc, Tác Mệnh Anh Tăng. Còn có hai tên người lùn đầu đội màu trắng, thân cao chỉ bằng một nửa người bình thường được gọi là Tuyết Lĩnh song điêu.
"Mấy vị này là từ đâu tới?" Hai mắt Lục Tiểu Thiên hơi híp lại, nhìn đám người Tác Mệnh Anh Tăng nói.
"Mấy vị này cũng là hảo thủ tại hạ mời tới, cũng là do không còn cách nào đối phó được với con thập giai yêu Nghê kia, nên mới tạm thời đi cùng nhau. Xem ra trước đây chư vị ít nhiều đã có chút khúc mắc, chỉ bất quá khúc mắc có lớn hơn nữa, cũng không hơn được Kết Anh quả, tạm thời mọi người bắt tay giảng hòa trước, đối mặt với Nguyên Anh đại đạo, hết thảy đều là phù vân. Chư vị cảm thấy Diệp mỗ nói có đạo lý hay không?"
Diệp Tư Thành bày ra một bộ dạng bình thản ung dung nói.
"Ta không có ý kiến, chỉ là không biết vị đạo hữu này có đồng ý hay không." Lục Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Tác Mệnh Anh Tăng nói. Trong số những người ở đây, chỉ có y là bị tổn thất nặng nề nhất trên tay hắn.
Sắc mặt Tác Mệnh Anh Tăng tái xanh, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không nói thêm gì nữa. Tuyết lĩnh song điêu thì chưa từng giao thủ với Lục Tiểu Thiên, nên ánh mắt vẫn rất bình thản nhìn hắn.
Tiếp ngay sau đó, lại xuất hiện một lão giả cao gầy trong tay cầm một cây mộc trượng, bên trên có không dưới trăm cái chuông to to nhỏ nhỏ bất đồng, đứng sánh vai với Tác Mệnh Anh Tăng. Ánh mắt Tuyết Linh song điêu vô cùng kiêng kị nhìn về phía lão giả này, không tự giác thoáng lui về phía sau vài bước. Lão giả tóc trắng này vô cùng hứng thú quan sát đánh giá Lục Tiểu Thiên.