Chương 887: Thử sức
Chương 887: Thử sức
"Sự tình thật là quá xảo hợp, vừa vặn một vị bằng hữu thuộc về Quỷ tộc đã dùng Lưu Ảnh Thạch ghi chép lại một số hình ảnh cao thủ Nguyên Anh kỳ của Cự Thạch tộc giao chiến với con thập giai yêu Nghê đó, tin rằng sau khi Lục huynh xem qua, sẽ không còn ngờ vực vô căn cứ." Diệp Tư Thành duỗi ngón bắn ra, một khối đá nhỏ màu đen xám bay về phía Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên cũng không khách khí, trực tiếp kích phát Lưu Ảnh thạch, bên trong xuất hiện một vị lão giả trước ngực có một cái vòng bằng xương, lông mày cao vút, xung quanh thân thể có vài thanh Bạch Cốt đao xoay quanh đang đại chiến với con thập giai yêu Nghê kia thành một đoàn.
Quả nhiên là thập cấp chiến sĩ của Cự Thạch nhất tộc, cái tên Diệp Tư Thành đúng là không hề lừa gạt hắn. Hơn nữa trong số chiến sĩ Cự Thạch tộc đang quan chiến, Lục Tiểu Thiên còn nhìn thấy có hai thân ảnh quen thuộc, là Thác Thanh Thạch và Thác Thanh Oanh. Một đám thất giai đến cửu giai chiến sĩ của Cự Thạch nhất tộc ở cách địa phương đủ xa, quan sát trận khoáng thế đại chiến này.
Trận chiến trong Lưu Ảnh Thạch đánh tới trời đất quay cuồng, những tảng đá cao bằng một người trưởng thành dưới thủ đoạn công kích của một người một thú mà lăn lộn không ngừng. Về sau dưới một kích va chạm nặng nề, cường giả Cự Thạch nhất tộc và thân hình to lớn của con thập giai yêu Nghê kia đều bị cuốn ngược về sau. Xương ngực của chiến sĩ Cự Thạch nhất tộc vỡ nát, mà phần lưng con yêu Nghê kia cũng xuất hiện một vết thương thật lớn, bước đi lảo đảo, máu tươi chảy dài, xem ra thương thế tuyệt đối không nhẹ.
"Như thế nào? Lục đạo hữu đang suy tính ra sao?" Diệp Tư Thành hỏi.
"Nếu như là như vậy, cũng quả thật là có chút cơ hội, bất quá vừa rồi Diệp huynh nhắc đến Quỷ tộc, hẳn là Diệp huynh và Quỷ tộc cũng có qua lại hay sao? Nếu như là Quỷ tộc, vì sao lại đưa khối Lưu Ảnh Thạch này cho Diệp huynh?" Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại đưa ra nghi vấn mới.
"Khặc khặc, vị bằng hữu nhân tộc này, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lần trước giao thủ, ta vẫn còn nhớ rõ từng thủ đoạn của ngươi như thế nào. Để ta thay Diệp huynh trả lời ngươi vấn đề này."
Lời vừa dứt, một trận khói bụi lóe lên, một tên Quỷ vật hình người mặc hắc bào đang cưỡi một con cửu giai Bạch Cốt chuẩn, phá không xuyên qua những bụi cỏ lao tới, thanh âm khàn khàn cực kỳ khó nghe.
Nghe thấy Lục Tiểu Thiên không ngờ lại giao thủ qua với tên Quỷ vật hình người mặc hắc bào này, Kim Trường Đạo sắc mặt kinh hãi, còn Hạ Như Sương càng há hốc mồm.
Trước đây hai người bọn họ cũng chạm trán với tên Quỷ vật hình người mặc hắc bào này. Hai người liên thủ, vẫn bị tên Quỷ vật gắt gao vây lấy. Nếu không phải sau đó tộc nhân Cự Thạch tộc vừa hay đi ngang qua, tên Quỷ vật hình người mặc hắc bào đầy dã tâm này có điều cố kỵ nên mới buông tay rời đi, không thì hai người họ đã suýt nữa gặp phải độc thủ của đối phương. Mà nghe ngữ khí của tên Quỷ vật hình người mặc hắc bào này, không ngờ lại còn từng động thủ với Lục Tiểu Thiên qua một lần.
Nếu như là đang ở một địa phương khác, có đánh chết hai người họ cũng sẽ không tin. Chỉ là cục diện trước mắt, lại khiến hai người tràn đầy nghi hoặc, ngay cả Diệp Tư Thành cũng vô cùng lễ độ với tên thanh niên tóc bạc Lục Tiểu Thiên này, tình hình trước mắt, quả thật vô cùng quỷ dị.
"Đám Nhân tộc các ngươi, nhất định phải giết chết con thập giai Thiết Thứ Bối yêu Nghê đó, mới có thể lấy được Kết Anh quả. Ta tuy rằng không có hứng thú với Kết Anh quả như Nhân tộc các ngươi, chỉ bất quá lại cảm thấy hứng thú với con thập giai yêu Nghê đó. Bản thân ta lại lực đơn thế bạc, cho nên không thể không mượn nhờ lực lượng của các người." Tên Quỷ vật hình người nói.
"Ngươi cần cái gì của con yêu Nghê đó?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Ta chỉ cần máu tươi của nó, sau khi chuyện này thành công, những vật khác tùy các ngươi phân chia, chuyện này không liên quan đến ta." Quỷ vật hình người đứng trên lưng Bạch Cốt chuẩn trên không trung, chắp tay trước ngực nói.
"Như thế thì cũng đơn giản, Kết Anh quả để Diệp công tử của chúng ta phân chia, ấu tử trong bụng yêu Nghê kia, các ngươi cũng đừng tranh giành với ta." Tác Mệnh Anh Tăng cười hắc hắc nói.
"Không biết Lục huynh có nhìn trúng thứ gì không? Cứ nói đi đừng ngại?" Diệp Tư Thành ra vẻ hào phóng nói.
"Ta muốn nguyên thần tinh phách của con thập giai yêu Nghê đó, ngoài ra ta cũng cần một số lân phiến trên thân yêu Nghê đó." Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút liền nói.
"Ha ha, tốt, nói như thế coi như Lục huynh đã đồng ý." Diệp Tư Thành nghe vậy trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng.
"Có thể xem là vậy, nhưng chung quy đó cũng là thập giai yêu thú, cho dù là đang bị trọng thương không nhẹ, ta cũng cần làm chút chuẩn bị, qua mấy ngày lại hội hợp lại với mọi người." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
"Qua mấy ngày? Lời này mà ngươi cũng nói được, lẽ nào chúng ta nhiều người như vậy lại phải cố tình chờ đợi một mình ngươi sao?" Lão giả tóc trắng tay cầm gỗ trượng không vui nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Nếu như chư vị không kiên nhẫn đợi được, thì cứ việc tự mình đi giết con yêu Nghê đó và hái lấy Kết Anh quả là được, ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì." Lục Tiểu Thiên nhàn nhạt đáp.
"Xem ra ngươi cũng là một người thẳng thắn, đợi ngươi cũng không phải không được. Trong số chúng ta, cũng chỉ có vài người quen biết người. Nếu như muốn để những người còn lại đợi ngươi, thì cũng phải hiển lộ ra thực lực tương xứng, nếu không thì thật khó để phục chúng, Lục đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Miệng lão giả tóc trắng tuy hỏi như thế, nhưng ánh mắt lại thầm liếc nhìn Tác Mệnh Anh Tăng, cuối cùng lại dời lên người Diệp Tư Thành. Thấy Diệp Tư Thành không có ý phản đối, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.