Chương 911: Băng Trấn Sơn Hà
Chương 911: Băng Trấn Sơn Hà
"Có thể chết dưới tấm linh phù này, cũng coi như phúc phần mà kiếp trước ngươi tu được." Lúc này Hạng Tư Thành một tay cầm lấy hộp đen, y phục tóc tai bay phần phật trong gió. Sự hoảng loạn trên gương mặt trước công kích của những gai nhọn kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thong dong và bình tĩnh.
Đấu Cuồng Hổ, Tác Mệnh Anh Tăng, còn có tên quỷ vật hình người đó, lúc này cũng đều đại kinh thất sắc lui lại về sau. Đối mặt với loại pháp lực ba động vĩ ngạn này, bọn họ không thể khơi dậy được chút suy nghĩ đối địch nào. Cho dù biết rằng địch nhân của Hạng Tư Thành không phải là mình, nhưng vẫn nhịn không được mà trong lòng run rẩy.
Hạng Tư Thành chỉ vào tấm linh phù trên không trung. Tấm linh phù to cỡ bàn tay, giống như một bức tranh sơn thủy, dưới một chỉ này của Hạng Tư Thành liền dần dần biến lớn.
"Băng Trấn Sơn Hà!" Hạng Tư Thành nói ra từng chữ, trên người toát ra một tràng quang mang màu đỏ nhạt bao phủ toàn thân, và cùng lúc đó, hết thảy bên trong tấm linh phù đó phảng phất như sống lại. Hàn phong gào thét, nước sông từ bên trong bức họa điên cuồng tuông ra. Nước sông này giống như hàn băng tích lũy ngàn năm, nhưng hàn băng lại chảy ra giống như nước sông bình thường, cho người ta một sự mâu thuẫn, nhưng nhìn qua lại có cảm giác tự nhiên vô cùng.
Nước sông trực tiếp từ trên cao chảy xuống, hàn khí lạnh lẽo toát ra bao phủ phương viên mấy trăm dặm xung quanh. Đối mặt với con sông hàn băng này, trong mắt Thiết Thứ Bối yêu Nghê cuối cùng đã lộ ra một tia sợ hãi.
Nếu như là lúc bình thường, nó cũng không hề đặt loại linh phù này vào trong mắt, nhưng hiện tại nó đã nguyên khí đại thương, thậm chí còn chiến đấu với đám tu sĩ Kim Đan kỳ tồn tại như sâu kiến trong mắt nó đến hiện tại, mà chỉ mới giết được có một người. Lúc này Băng hệ pháp lực rít gào bên trong linh phù đã vượt qua phạm vi mà nó có thể thừa nhận.
Nhưng đối phương đã phát ra một kích như vậy, hiện tại nó đã không còn đường lui nữa rồi.
Thiết Thứ Bối yêu Nghê gào rít giận dữ, âm thanh vỡ kim xuyên thạch, một luồng hỏa trụ thô to từ trong người phun ra ngoài, tốc độ hàn băng lan tràn ở bốn phía nhanh chóng bị dung hòa, nhưng được pháp lực bên trong linh phù tiếp tục gia trì, hàn băng rất nhanh lại tiếp tục lan tràn.
Cho dù là như thế, Đấu Cuồng Hổ và Tác Mệnh Anh Tăng, quỷ vật hình người cũng hốt hoảng lui lại. Vẻ mặt kinh hãi nhìn Thiết Thứ Bối yêu Nghê. Nếu như con yêu vật trước mặt phát ra một kích hỏa trụ này, mấy người bọn họ có liên thủ lại cũng không đủ cho nó giết. Xem ra con yêu vật này muốn liều mạng rồi.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có cảm giác như vậy.
Lúc này hắn mới hiểu rằng, trước kia đáp ứng việc đối phó với đầu yêu Nghê này mới là buồn cười cỡ nào. Đối phương chỉ là không nguyện ý trả giá quá nhiều mà thôi.
Nhưng nếu không phải Hạng Tư Thành lấy ra một tấm linh phù đẳng cấp cao như vậy, khiến cho yêu Nghê đó tiêu hao đến bản nguyên, tất cả bọn họ có khi đều sẽ phải chết ở nơi này.
Xem ra sau này nếu như không có lực lượng vượt qua giai vị của mình, tuyệt đối không nên hành sự lỗ mãng nữa. Lần này là vận khí tốt, gặp phải hạng người có tài lực xa xỉ vượt xa tưởng tượng của tu sĩ bình thường như Hạng Tư Thành. Ngay cả những người tự nhận có một chút nội tình, có cộng lại cũng không chống đỡ nổi một kích của tấm Băng hệ linh phù này, ngay cả nguyên thần cũng không tránh khỏi kết cục bị băng phong.
Lúc này Lục Tiểu Thiên vẫn nằm trên mặt đất, tầng băng tinh thật dày đã bò từ mặt đất lên khắp người hắn, đông cứng hắn dưới lớp băng. Vị trí hắn nằm cách trung tâm phát sinh đại chiến không phải quá xa, nóng lạnh đan xen nhau, khiến Lục Tiểu Thiên khó chịu dị thường.
Trên thực tế sở dĩ Mộc lão quái chết đi, chủ yếu là bị Hỏa hệ pháp lực ẩn chứa bên trong những cây gai nhọn do Thiết Thứ Bối yêu Nghê phát ra có tác dụng khắc chế nhất định với lão. Lúc trên không trung pháp lực bị trì trệ không kịp điều động, một thân tu vi Kim Đan hậu kỳ lúc đó không khác gì người bình thường, từ trên độ cao hơn trăm trượng rơi xuống, không có pháp lực bảo hộ, cũng sẽ bị thương không nhẹ, càng huống chi lúc đó Mộc lão quái đã có trọng thương trên người.
Mà Lục Tiểu Thiên cho dù pháp lực bị trì trệ, nhục thân cũng đã cường hãn đạt tới bát giai, chỉ riêng lực lượng nhục thân cũng đã đạt tới tiêu chuẩn Kim Đan trung kỳ bình thường. Thân thể cường hãn và trình độ phòng ngự đều hơn xa Mộc lão quái, cho dù rơi xuống từ trên độ cao hơn xa lão mấy lần, đối với hắn mà nói, cũng không tính là cái gì.
Lúc này Lục Tiểu Thiên nằm trên mặt đất đã âm thầm điều động lực lượng bên trong pháp châu, vận dụng Hàn Băng chi Dũ, lặng lẽ khôi phục thương thế trên người.
Thiết Thứ Bối yêu Nghê là Thổ Hỏa song hệ yêu thú, thực lực cường hãn. Đám gai nhọn đó còn ẩn chứa Hỏa hệ khí tức bạo liệt, nhưng Trấn Yêu Tháp trong cơ thể Lục Tiểu Thiên chỉ hơi chấn động, liền điều động lượng lớn Phạm La Linh Hỏa bao lấy Cứu Linh địa diễm của yêu Nghê.
Tuy rằng tu vi của Thiết Thứ Bối yêu Nghê so với Lục Tiểu Thiên như là giữa trời và đất, chỉ bất quá Cứu Linh địa diễm chui vào trong cơ thể Lục Tiểu Thiên chung quy chỉ là số ít, lại có một cỗ lực lượng không có ý thức, dưới sự bao vây của lượng lớn Phạm La Linh Hỏa, cũng khó có thể phát huy tác dụng.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên giả vờ nằm dưới đất như vậy, tấm linh phù đó giao thủ với Thiết Thứ Bối yêu Nghê sản sinh ra pháp lực ba động cũng khiến hắn khó chịu dị thường. Nhưng Lục Tiểu Thiên lúc này vẫn nhẫn nhịn không hề biểu hiện ra bất kỳ dị dạng nào, nằm trên mặt đất tiếp tục đau khổ chèo chống, Hàn Băng chi Dũ cũng đang nhanh chóng chữa trị thương tích trong cơ thể.