Chương 917: Phá hủy Kết Anh quả thụ
Chương 917: Phá hủy Kết Anh quả thụ
Ngay cả tốc độ của Hạng Tư Thành lúc này cũng đã tăng cao thêm một bậc, thậm chí còn nhanh hơn bản thân dùng Phiêu Miểu kiếm ngự không phi hành. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị Hạng Tư Thành đuổi kịp, còn không biết năng lực công kích của đối phương có được gia tăng hay không.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia tàn nhẫn. Trong quá trình nhanh bay về phía trước, hắn lật tay đánh ra hai chưởng vào hai gốc Kết Anh thụ phía dưới. Hai chưởng này vỗ xuống, Lục Tiểu Thiên thậm chí còn vận dụng thêm mấy tia Phạm La Linh Hỏa. Kết Anh quả thụ trước đó vẫn còn xanh tươi rậm rạp. Trong nháy mắt liền bị hai chưởng của Lục Tiểu Thiên đánh cho tan nát. Càng lá bay khắp trời, mấy trái Kết Anh quả còn lại dưới pháp lực hùng hậu của hai chưởng này cũng trực tiếp nổ tung, hóa thành linh khí nồng đậm đầy trời. Một số cành lá thì trực tiếp bị Phạm La Linh Hỏa thiêu đốt, chỉ còn thừa lại một phần nhỏ không tới bốn trái Kết Anh quả, trong đó còn bao gồm hai trái chưa thành thục. Lúc này văng đi tứ phía, nếu như không kịp thời chụp lấy, sẽ rất có khả năng bị pháp lực cuồng loạn bốn phía hủy đi. Với pháp lực hùng hậu của Lục Tiểu Thiên, không trung lúc này rất khó có thể phân biệt rõ cái nào là núi đá bình thường, cái nào là Kết Anh quả có giá trị liên thành.
"Khốn khiếp!" Hạng Tư Thành tức giận đến mức muốn nổ tung. Mấy trái Kết Anh quả vô duyên vô cớ bị hủy đi, y lao tâm khổ sở mưu tính lâu như vậy, cũng chỉ là muốn độc chiếm toàn bộ. Nhưng y không thể nào ngờ được, tên thanh niên tóc bạc họ Lục này dưới sự truy đuổi điên cuồng của mình lại giở ra thủ đoạn như vậy, thật là cực kỳ đáng giết.
Mấy trái Kết Anh quả còn lại bay theo các phương hướng bất đồng, trong chưởng kình hỗn loạn này, thân hình Hạng Tư Thành chợt bạo phát, lóe lên mấy lần liền nhanh chóng thu lấy toàn bộ Kết Anh quả còn lại. Mà nhân thủ y an bài lúc này cũng khó khăn lắm mới chạy tới, không thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng. Không thể tiến hành vây công Lục Tiểu Thiên và Đấu Cuồng Hổ hữu hiệu không nói, ngay cả bố trí của y lâu như vậy lúc này không ngờ trở thành một trò cười lớn.
Hết thảy vừa rồi đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, thời gian mấy hơi thở đối với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà nói, đã có thể chạy ra được khoảng cách không ngắn rồi.
"Đuổi theo mau, không nghiền xương cốt hai người này thành tro, thật khó tiêu mối hận trong lòng ta!" Trong thời gian Hạng Tư Thành thu lấy số Kết Anh quả còn lại, hai người họ lại trốn ra xa được một khoảng lớn. Hạng Tư Thành trong cơn tức giận cùng cực, tiếp tục nhanh chóng đuổi theo.
Lục Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới hai chưởng vừa rồi lại tạo thành sự phá hoại lớn như thế. Nhưng cái này cũng không sao, bất kể kết quả ra sao, lúc này đã triệt để xé rách da mặt, đối phương cũng tuyệt đối không dễ dàng gì buông tha cho hai người họ.
Trước mắt chỉ có thể cố gắng chạy ra xa một chút, chỉ là tốc độ của tên Hạng Tư Thành kia lúc này không ngờ còn nhanh hơn cả hắn. Dựa theo tốc độ bây giờ, đuổi kịp hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhìn thấy Hạng Tư Thành ở phía sau tốc độ tăng vọt, sắc mặt của Đấu Cuồng Hổ cũng đại biến. Thầm nghĩ muốn cùng Lục Tiểu Thiên tách ra mỗi người một ngã, may ra còn có thể chạy thoát. Chỉ là số lượng Kết Anh quả trên người y không ít hơn Lục Tiểu Thiên bao nhiêu, lúc này một khi tách ra với Lục Tiểu Thiên, khó đảm bảo Hạng Tư Thành sẽ không lựa chọn đuổi theo y.
Ngoài ra theo lời Lục Tiểu Thiên nói lúc nãy, tên Hạng Tư Thành này vẫn còn một đội nhân thủ khác. Lúc này còn chưa thấy chạy đến, nếu như hiện tại y đơn độc chạy đi, ngay cả phương hướng còn không nắm bắt được, lỡ như gặp phải đội ngũ còn lại của Hạng Tư Thành, chẳng phải là quá oan uổng sao.
Suy đi nghĩ lại, Đấu Cuồng Hổ vẫn cảm thấy tạm thời đi theo Lục Tiểu Thiên là mới an toàn một chút. Về phần sự việc sau này, cứ đợi tình thế phát triển ra sao rồi tính. Nếu thật sự tới mức độ không thể vãn hồi, lại đơn độc bỏ chạy cũng không muộn.
"Lục đạo hữu, trước mắt có đối sách gì không? Một đội ngũ khác của Hạng Tư Thành ở nơi nào? Đấu Cuồng Hổ vừa chạy vừa truyền âm hỏi Lục Tiểu Thiên.
"Có thể có đối sách gì, cố gắng bỏ chạy là được, một đội khác thì ta lại biết tránh đi như thế nào. Nhưng tốc độ của Hạng Tư Thành quá nhanh, kiện hộ giáp màu xanh kia cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta, ngươi có biện pháp gì không?" Lục Tiểu Thiên hỏi ngược lại.
"Lục đạo hữu quá xem trọng ta rồi." Đấu Cuồng Hổ cười khổ nói.
"Nếu đã như vậy, cứ tiếp tục chạy thôi." Lục Tiểu Thiên đang nói, thì trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng.
"Lục đạo hữu đã có biện pháp gì rồi sao?" Nhìn thấy biểu tình biến hóa trên gương mặt Lục Tiểu Thiên, Đấu Cuồng Hổ cũng vui mừng nói.
"Đi theo ta." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó tiếp tục ngự kiếm bay về phía trước. Thông qua Càn Thiên ngư mục, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy có mấy chục tộc nhân Cự Thạch tộc đang chạy về phía bên này.
Dẫn đầu chính là Thác Thanh Hồi Nhạn, Thác Bạt Hồng, ngoài ra còn có Thác Trì Vũ người muốn khiêu chiến hắn, đã từng đụng mặt một lần ở bên ngoài Tinh Vẫn Động. Mấy chục người này đều là cửu cấp chiến sĩ, mà Thác Thanh Hồi Nhạn, Thác Bạt Hồng, còn có Thác Trì Vũ đều là cường giả trong cửu cấp chiến sĩ.
Đấu Cuồng Hổ gật đầu, rất tự nhiên đi theo, lúc này đối mặt với sự truy sát của Hạng Tư Thành, hai người đã thành Châu Chấu buộc chung trên một sợi dây thừng.
Lúc đầu tuy rằng Lục Tiểu Thiên không ôm hy vọng quá lớn với người của Cự Thạch nhất tộc. Chỉ bất quá dưới tình hình hiện tại, trong khu vực này tộc nhân Cự Thạch tộc có thể đại chiến liên tục với Quỷ tộc, là một đại thế lực địa đầu xà nơi này. Bất kể như thế nào, có thể có được sự viện trợ của Cự Thạch nhất tộc, tình cảnh của hắn chắc chắn sẽ tốt hơn một chút. Trong mắt Lục Tiểu Thiên, tộc nhân Cự Thạch tộc vẫn là đáng tin hơn, hơn nữa người tới giúp đỡ cũng không ít.