Chương 920: Lòng quân tử
Chương 920: Lòng quân tử
Loại linh quả này đối với một tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, không có ai là chê nhiều. Đừng nói là bốn trái, cho dù chỉ một trái, nếu cầm ra bên ngoài cũng đủ khiến cho tu sĩ Kim Đan kỳ bạo động. Vô số kẻ liều mạng sẽ bất chấp hết thảy để lấy được nó vào tay. Đấu Cuồng Hổ có bốn trái như vậy, thậm chí có khiến cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ nổi lên tham niệm với mình.
Dù rằng đã từng kề vai tác chiến, thậm chí đã giao thủ qua, thực lực của Lục Tiểu Thiên trong mắt Đấu Cuồng Hổ mà nói, vẫn giống như là sương mù, vĩnh viễn không thể nhìn thấu. Chỉ riêng đan nguyên pháp khí, y đã thấy Lục Tiểu Thiên sử dụng tới hơn bốn năm kiện, đặc biệt là kiện bảo tháp từng đả thương y, còn có thành phi kiếm trong suốt uy lực cực lớn kia.
Nếu như Lục Tiểu Thiên thật sự bám theo đuổi, Đấu Cuồng Hổ tự cảm thấy cũng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen, nhưng sợ rằng phần thắng của bản thân sẽ không chiếm tới một nửa.
Nghĩ tới những trải nghiệm trước kia bị sư huynh đệ của bản thân bán đứng, Đấu Cuồng Hổ âm thầm thở dài. Bất kể nói như thế nào, có thể vào lúc mấu chốt bản thân gần tấn giai, gặp phải một người như Lục Tiểu Thiên, cũng coi như là một loại may mắn. Ánh mắt Đấu Cuồng Hổ lần nữa trở nên kiên định, lúc này y chỉ còn lại một việc duy nhất để làm, đó là cố gắng toàn lực ngưng kết Nguyên Anh!
Mà lúc này ở bên trong hạp cốc, nơi có địa hình tương đối khoáng đạt, hai bóng người từ dưới đất đánh lên tới giữa sườn núi, rồi lại đánh tới đỉnh núi. Lượng lớn đất đá rơi xuống, yêu thú phụ cận cũng hốt hoảng bỏ chạy.
Chốc lát sau, một nam tử mình trần không cao lắm nhưng to con dị thường đang đỡ lấy một tòa bảo tháp cao hơn mười trượng. Lúc đầu, nam tử này còn muốn dựa vào man lực mạnh mẽ chống đỡ tòa bảo tháp, nhưng lại phát hiện bảo tháp này nặng hơn thiên quân, thân thể dưới sức nặng của bảo tháp nặng nề rơi xuống mặt đất. Hai chân trực tiếp bị ép cắm vào mặt đất cứng rắn, chỉ còn lại một nửa thân thể ở bên trên.
Một nam tử đầu đầy tóc bạc, cất bước nhàn nhã dạo chơi, từ tốn đi tới, từ trên đỉnh núi đáp xuống.
"Ngừng ngừng, Lục huynh đệ, ta phục rồi, hãy thu hồi lại cái bảo tháp này thôi." Một nửa thân thể cắm vào trong mặt đất cứng rắn, sắc mặt Thác Trì Vũ đỏ bừng, bình thường y vô cùng tự kiêu với chiến lực của mình. Lúc này hay tay đang chống đỡ tòa bảo tháp lại không nhịn được mà có chút run rẩy, hiển nhiên là đánh không lại Lục Tiểu Thiên, vội vàng lớn tiếng kêu dừng.
Lục Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, vẫy vẫy tay, Trấn Yêu Tháp cao hơn mười trượng nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một đạo linh quang biến mất trong lòng bàn tay, khiến cho chiến sĩ Cự Thạch nhất tộc ở xung quanh quan chiến vô cùng ngưỡng mộ.
"Thác Trì Vũ đại ca, muội đã nói rồi huynh không phải là đối thủ của Lục đại ca, hiện tại chắc là đã tin rồi chứ." Thác Thanh Oanh ở bên cạnh cười hì hì nói.
"Hiện tại ta tin rồi." Sau khi Thác Trì Vũ bị đánh bại, không chỉ có không có nửa phần sa sút tinh thần, ngược lại mặt mũi còn tràn đầy cao hứng nói. "Lục huynh đệ, sau này chúng ta lại đánh thêm mấy trận nữa."
"Tốt, chỉ cần huynh còn đánh nổi là được." Lục Tiểu Thiên cười gật đầu, đối với dạng người cuồng chiến này, không cần quanh co lòng vòng. Còn có đám người Thác Thanh Thạch ở xung quanh, tính tình cũng ngay thẳng vô cùng, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, chỉ là tỷ thí bình thường nên cũng thực ra không có gì.
"Hiện tại xác thực không đánh nổi nữa, các ngươi ai kéo ta lên một chút, ta kiệt sức rồi." Trên mặt Thác Trì Vũ lộ ra một tia thần sắc ngượng ngùng, hét lên với người bên cạnh.
Thác Thanh Hồi Nhạn, đám người Thác Thanh Thạch ha ha cười lớn.
Thời gian sau đó, chiến ý dâng cao, Thác Trì Vũ mỗi ngày đều muốn tìm Lục Tiểu Thiên đánh một trận. Bất quá sau mấy lần liên tiếp bị hành hạ, vẻ mặt của Thác Trì Vũ cũng buồn bực không thôi, vì vậy mà bị đám người Thác Thanh Hồi Nhạn cười cợt rất nhiều.
Mãi cho đến nửa tháng sau, dọc dường gặp phải một nhóm lớn Quỷ tộc, và một nhóm tộc nhân Cự Thạch tộc khác. Loại không khí tương đối hòa thuận này mới có chút thay đổi, Lục Tiểu Thiên cùng Thác Thanh Hồi Nhạn và đám người Thác Thanh Thạch đại chiến với Quỷ tộc. Một hơi giết chết mười mấy đầu khô lâu cấp Kim Đan kỳ, còn có mấy con Quỷ cầm.
Mà trong tràng hỗn chiến này, Lục Tiểu Thiên gặp phải một người mà hắn rất không nguyện ý gặp, cũng chính là kẻ đối đầu duy nhất với hắn trong Cự Thạch nhất tộc, Thác Bạt Hải!
Sau khi chiến sĩ Cự Thạch nhất tộc đại chiến với nhóm lớn Quỷ tộc liền hồi, mỗi bên đều có tử thương, cuối cùng Quỷ tộc cũng rút lui.
"Ngươi vì sao lại ở chỗ này?" Vẻ mặt Thác Bạt Hải lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Ngươi có thể ở đây, ta vì sao lại không thể?" Lục Tiểu Thiên đáp lời.
"Thác Bạt Hải, Lục huynh đệ là bằng hữu của chúng ta, cũng là bằng hữu của toàn Cự Thạch nhất tộc, chú ý ngữ khí của ngươi khi nói chuyện! Nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi." Thời gian qua Thác Trì Vũ bị Lục Tiểu Thiên làm cho phục sát đất, lúc này sắc mặt bất thiện nhìn Thác Bạt Hải nói.
"Đúng vậy, lúc trước cũng bất quá là bị Lục đại ca đánh bại một lần, liền ghi nhớ thù hận đến bây giờ, lòng dạ của ngươi thật sự là quá hẹp hòi." Thác Thanh Thạch cười gằn nói.
"Ngươi!" Thác Bạt Hải tức giận không nói nên lời, Thác Trì Vũ là cao thủ nổi danh hiếu chiến trong thế hệ trẻ tuổi bọn họ, y đúng thật là không phải đối thủ của Thác Trì Vũ.