Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 922 - Chương 922: Ban Bảo Vật

Chương 922: Ban bảo vật Chương 922: Ban bảo vật

"Lần trước kho vũ khí truyền thừa mở ra, đại ca không phải đã đạt được một kiện bảo vật. Vật này mặc dù có tác dụng không nhỏ, bất quá lại có chút xung đột với tu luyện công pháp của đại ca. Hay là ban nó cho Thác Bạt Hải, dù cho tên tiểu tử họ Lục kia có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng nhất định phải chết." Thác Bạt Tinh Hồng cười đắc ý nói.

Nhắc đến kho vũ khí truyền thừa, Thác Bạt Tinh Đấu lại cảm thấy tức giận, cắn răng nghiến lợi nói. "Lão khốn Thác Bạt Trùng Tiêu đó, ỷ rằng bản thân đã đón được Thánh Thú về có công lao, nên vô cùng kiêu ngạo, cố ý phân phối cho ta một món đồ vật không hề có bao nhiêu tác dụng, thật sự là tưởng rằng ta là đồ ngu sao!"

Thác Bạt Tinh Đấu vỗ bàn một cái, chấn động khiến cho mặt đất run lên không ngừng.

"Ý đồ chèn ép chúng ta của Thác Bạt Trùng Tiêu đã rất rõ ràng, Lục Tiểu Thiên rõ ràng là ở bên phe của lão. Nếu như sau này Thánh Thú cũng đứng bên phe lão, ngày tháng sau này của chúng ta xác thực sẽ rất khó khăn. Xem ra cái tên Lục Tiểu Thiên này xác thực không thể không trừ." Thác Bạt Tinh Đấu sắc mặt âm u nói.

"Nguyện vì phụ thân đại nhân chia sẻ lo âu." Thác Bạt Hải nghe vậy liền vui mừng nói.

"Vật này sử dụng cũng có chút hạn chế, với ta mà nói mặc dù cũng có chút hữu dụng, nhưng tác dụng không tính là lớn. Lão khốn Thác Bạt Trùng Tiêu kia chắc là cũng đoán được điểm này, muốn áp chế thực lực của ta. Hiện tại ta liền ban cho ngươi, cần phải giúp ta giết chết cái tên tiểu tử gọi là Lục Tiểu Thiên kia."

"Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ thiên đao vạn quả tên Lục Tiểu Thiên kia!" Sau khi nhận lấy bảo vật mà Thác Bạt Tinh Đấu ban cho, còn có cả phương pháp sử dụng, trong lòng Thác Bạt Hải tràn đầy vui mừng. Sau đó vì lo lắng thời gian kéo dài quá lâu sẽ có khả năng sinh biến, Thác Bạt Hải dưới sự nhắc nhở của phụ thân, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Lục Tiểu Thiên rời đi.

Lúc này Lục Tiểu Thiên vừa nhấc tay giết chết một con yêu trùng định đánh lén hắn, cẩn thận từng bước đi về phía trước. Sắc mặt lo âu nhìn thoáng qua sau lưng. Đại khái bắt đầu từ hai ngày trước đó, hắn thủy chung cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó đi theo phía sau mình, nhưng mấy lần dùng kế đều không thể cắt đuôi đối phương, cảm giác này thật sự rất không tốt.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia sát khí, bản lĩnh ẩn giấu hành tung có thể mạnh, nhưng chưa hẳn đại biểu cho sức chiến đấu cũng lợi hại như vậy, nếu như là cường giả Nguyên Anh kỳ đi theo ở phía sau, lấy tu vi của mình thì không có khả năng phát giác được gì cả.

Lại đi được một đoạn, Lục Tiểu Thiên tiến vào một địa phương có nhiều cồn cát chập trùng liên miên, địa thế như vậy muốn ẩn nấp một người cũng cực kỳ dễ dàng. Sau khi Lục Tiểu Thiên tiến vào được một đoạn, liền ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trên một tảng đá. Đồng thời truyền âm cho Tử Diệp Chân Ô, xem nó có thể phát hiện được cái tên gia hỏa vẫn luôn một mực đi theo phía sau không.

Những xúc tu tựa như các sợi rễ tựa hư tựa thực lặng im không một tiếng động chui xuống lòng đất, nhưng vẫn khiến Lục Tiểu Thiên thất vọng vì không thu hoạch được gì.

Khi Lục Tiểu Thiên đứng dậy định rời đi, thì ở chỗ cồn cát đối diện, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trên không trung kéo ra một cái bóng thật dài. Con ngươi Lục Tiểu Thiên lập tức co rụt lại.

"Chậc chậc, thật đúng là đủ bình tĩnh nha." Một giọng nói vô cùng quen thuộc với Lục Tiểu Thiên vang lên.

"Quả nhiên là ngươi." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Thác Bạt Hải xuất hiện, trên mặt không có nửa điểm ngoài ý muốn.

"Xem ra, ngươi tựa hồ đã đợi ta rất lâu rồi." Thác Bạt Hải híp mắt nhìn Lục Tiểu Thiên nói.

"Bất quá lần này, ngươi sẽ không còn may mắn như trước kia nữa đâu. Đại La thần tiên gì cũng không thể nào cứu được ngươi."

"Câu nói này tựa hồ là ngươi nói ngược rồi. Trước kia nếu như không phải ngươi có vận khí tốt, thì đã không biết chết mấy lần rồi, hiện tại còn có thể đứng đây nói nhảm sao." Thần sắc Lục Tiểu Thiên lạnh lùng, ý đồ dùng ngôn từ chọc giận Thác Bạt Hải, nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của đối phương, cảm giác cũng thật sự không tệ.

"Hừ, sắp chết đến nơi, mà còn dám huênh hoang." Quả nhiên, khi nghe thấy Lục Tiểu Thiên nhắc lại chuyện quá khứ, trên mặt Thác Bạt Hải bất tri bất giác hiện lên vẻ giận dữ, nhớ đến những gì trước kia, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy cừu hận, cơ hồ như đang nhìn một người chết. "Hiện tại ta sẽ để ngươi thấy sự lợi hại của ta."

Lục Tiểu Thiên cũng sớm đã tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng hành động của người này, lúc này hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lại, không kịp làm quá nhiều phản ứng, phần bụng đã gặp phải một đòn nặng nề, cả người khó có thể khống chế mà bay ngược về sau mấy chục trượng, ngã xuống đất mặt.

Trong quá trình rơi xuống, trong lòng Lục Tiểu Thiên vô cùng kinh hãi. Tên Thác Bạt Hải này dám tìm tới, quả nhiên là có chỗ dựa vào, chỉ là đối phương đến tột cùng đã vận dụng bảo vật gì, tốc độ không ngờ lại nhanh đến trình độ như vậy? Khiến hắn thậm chí ngay cả chút phản kháng cũng không kịp, điều này không phải là quá rợn người sao.

Bất quá trải qua trận đánh với Thiết Thứ Bối yêu Nghê, lực lượng của Long Sư trong cơ thể chỉ còn lại một ít, bị một kích này của Thác Bạt Hải, đã khiến cơ thể hắn hấp thu một ít, cũng triệt tiêu hơn phân nửa lực công kích, lại cộng thêm thân thể cường hãn của Lục Tiểu Thiên, thương thế cũng không lớn, chỉ là trông có chút chật vật mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment