Chương 945: Kiếm quyết huyền diệu
Chương 945: Kiếm quyết huyền diệu
Đúng rồi, còn có tên Quỷ tộc kia!
Xoát xoát vài tiếng, mấy người Trình Đức Tường và Huyền Yểm quỷ vương chia rõ giới tuyến, mỗi phe một bên, nhìn chằm chằm vào nhau.
"Vị bằng hữu Quỷ tộc này, ngươi tựa hồ rất quen thuộc tên tiểu bối Kim Đan kỳ kia. Không biết đối phương đã lấy bảo vật gì của ngươi, không ngờ lại khiến ngươi phải đại động can qua tới như vậy?" Trình Đức Tường nhìn về phía Huyền Yểm quỷ vương nói.
"Ngươi tính là cái thá gì, mà lại dám mở miệng chất vấn lão phu." Huyền Yểm quỷ vương hừ lạnh nói. Tay lão ôm lấy vết thương trước ngực, không buồn quan tâm đến sắc mặt khó coi của đám người Trình Đức Tường. Ánh mắt âm trầm bất định lần nữa nhìn về phía truyền tống trận lúc này đã đình chỉ vận chuyển. Sau đó lão tỏa ra hắc khí, bao bọc cả người rồi chuyển thân rời đi.
Nếu không phải bị Phiêu Miểu kiếm thai đả thương không nhẹ, Huyền Yểm quỷ vương đang trong cơn phẫn nộ cũng không ngại tiêu diệt luôn mấy tên gia hỏa không biết sống chết này. Nhưng hiện tại quay về dưỡng thương mới là chuyện quan trọng nhất với lão.
"Tên Quỷ tộc này thật là phách lối, chúng ta quay về trước, đợi đông thủ viện thủ tới, lại tìm tên Quỷ tộc này sau!" Hán tử râu ria tức giận nói.
“Đi thôi, đồ vật mà Quỷ tộc sử dụng chưa hẳn có tác dụng với chúng ta, chỉ là đáng tiếc cho một khu bảo địa như thế.” Trình Đức Tường tiếc nuối nhìn truyền tống trận nói.
"Đúng vậy, nếu như không phải đám phi kiếm đáng sợ đó, trả giá một chút tu sửa lại truyền tống trận này, đó cũng là một nơi động thiên phúc địa." Nữ tử kia lại u uất thở dài đáng tiếc nói.
. . .
Lúc này Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không quan tâm suy nghĩ đến tâm tình của đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia. Hiện tại hắn đang vội vàng dùng thần thức khống chế một tiểu bình khác, thu lấy tinh huyết của tu sĩ Nguyên Anh kỳ họ Dư kia, nếu bỏ lỡ như vậy, lần sau thật khó có cơ hội như thế nữa.
Bình thường tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, căn bản khó mà gặp được. Hôm nay không chỉ liên tiếp gặp được bảy người, mà còn có hai người trực tiếp vẫn lạc trước mắt mình, hắn hiện tại còn có một loại cảm giác giống như nằm mơ vậy.
Mắt thấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ tuy mạnh, nhưng trong tu tiên giới rộng lớn vô ngần này, ẩn chứa vô số nguy hiểm chưa biết. Với bí cảnh do thượng cổ tu sĩ lưu lại, cho dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ gặp phải, bị vẫn lạc cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Phiêu Miểu kiếm thai không có ý định tiến vào trong truyền tống trận, mắt thấy xung quanh đã không còn địch nhân nào, liền quay đầu lại, đối diện với Lục Tiểu Thiên.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên trở nên khẩn trương, nhưng rất nhanh hắn lại buông lỏng. Vẻ mặt thản nhiên nhìn Phiêu Miểu kiếm thai phía trước. Sự thản nhiên này cũng không phải là giả vờ, mà là một sự bất đắc dĩ, một loại cảm giác vô kế khả thi. So tốc độ, nơi này nằm trong phạm vi thuộc về Phiêu Miểu Điện, hắn tuyệt đối không còn khả năng nhanh hơn Phiêu Miểu kiếm thai này.
Lối thoát nhanh chóng duy nhất chỉ có cái truyền tống trận kia, đừng nói là đang bị Phiêu Miểu kiếm thai ngăn cản, Lục Tiểu Thiên căn bản không thể đi vòng qua. Cho dù là vòng qua được, hắn cũng không có khả năng khởi động truyền tống trận lần nữa. Nếu hắn khởi động được truyền tống trận rời đi, thì ai dám đảm bảo Huyền Yểm quỷ vương và các tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia sẽ không ở đầu bên kia truyền tống trận chờ đợi hắn?
Nếu hiện thực đã như thế, Lục Tiểu Thiên ngoại trừ chấp nhận, cũng không còn biện pháp nào khác.
Hơn nữa từ các dấu hiệu vừa rồi có thể thấy được Phiêu Miểu kiếm thai này tựa hồ không hề có địch ý quá lớn với bản thân.
Ôm theo tâm lý may mắn, Lục Tiểu Thiên để mặc cho Phiêu Miểu kiếm thai từ từ tới gần. Thanh kiếm thai này tựa hồ như có sinh mệnh lực, phun ra nút vào không ngừng giống như một sinh linh đang hô hấp. Lục Tiểu Thiên cảm giác thanh cự kiếm trong suốt trước mặt này không phải là kiếm thai, mà giống như là một tên tu sĩ đang quan sát đánh giá bản thân mình.
Phiêu Miểu kiếm thai trước mặt khẽ ngâm vang, kiếm thai và kiếm hoàn được bản thân Lục Tiểu Thiên tế luyện không ít năm không ngờ cũng khẽ chuyển động bên trong đan điền, tựa hồ như sản sinh ra một loại cộng minh nào đó với thanh kiếm thai khổng lồ này. Kiếm thai và kiếm hoàn trong đan điền không chịu khống chế xuất hiện bên ngoài cơ thể.
Phiêu Miểu kiếm thai khổng lồ như đang tỉ mỉ quan sát thanh tiểu kiếm nhỏ chỉ vài thước trước mặt, ánh sáng trên thân kiếm nở rộ, mấy viên kiếm hoàn và kiếm thai do Lục Tiểu Thiên tự mình luyện chế, nhanh chóng chuyển động theo sự di chuyển của Phiêu Miểu kiếm thai khổng lồ. Thần thức Lục Tiểu Thiên bám lên trên kiếm thai và kiếm hoàn tựa hồ cảm nhận được một trận vui mừng. Kiếm thai do bản thân Lục Tiểu Thiên tu luyện ra tựa hồ như đang nhảy múa, trên không trung biến ảo ra từng cái kiếm chiêu thần bí mạc trắc. Chiêu thứ nhất là Huyễn Vũ Lạc Kiếm thức, phía sau đó vẫn còn.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên nhảy dựng, vội vàng nhớ kỹ một màn kinh người trước mặt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một tiểu tiết nào trong đó. Lúc này thần thức của hắn bám trên kiếm thai và kiếm hoàn, càng cảm nhận được sâu sắc và rõ ràng hơn với loại kiếm quyết huyền diệu này.
Vốn trước đây khi Lục Tiểu Thiên vừa mới tiến vào Phiêu Miểu Điện, nghe được lời đồn rằng Phiêu Miểu tôn giả có khả năng là chí cường giả trong tu sĩ Nguyên Anh kỳ thời thượng cổ. Lúc đó chỉ lo hoảng hốt bỏ chạy, không hề tận mắt chứng kiến trận chiến giữa kiếm thai và nhục thân Phù Đồ Hành Tăng.
Lần này khi quay lại, chứng kiến một màn vừa rồi, Lục Tiểu Thiên đã không thể nào phỏng đoán được Phiêu Miểu tôn giả trước đây rốt cuộc là kinh khủng mức độ như thế nào. Chỉ có kiếm thai lưu lại mà đã quét sạch tứ phương, chém giết tu sĩ Nguyên Anh kỳ như cỏ rác, điều này đã vượt xa khả năng mà một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể đạt được.