Chương 949: Gặp lại cố nhân
Chương 949: Gặp lại cố nhân
Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng sắp ra ngoài rồi. Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước khi tới đây, hắn cũng đã đi qua huyệt động mà trước kia Thiết Thi Bọc bị nhốt. Phát hiện cấm chế bên trong rõ ràng có dấu vết bị phá hoại qua. Lục Tiểu Thiên nhớ trước đây Thiết Thi Bọc có nói với hắn bên trong có Kết Anh đan. Chỉ là khi hắn lần nữa quay lại, bên trong đã hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có.
Hiện tại không đạt được Kết Anh đan, bản thân chỉ có thể hao phí chút thời gian thu thập linh vật tài liệu mà Kết Anh đan cần để tự mình luyện chế.
Mọi thứ vẫn giống như mấy chục năm trước, bản thân khi vừa tiến vào Kim Đan sơ kỳ liền đi tới vùng ngoại vi Phiêu Miểu Điện. Trên không trung hòn đảo khổng lồ có lượng lớn cấm chế, một tầng vách ngăn kết giới trong suốt ngăn cách hòn đảo khổng lồ với biển lớn mênh mông.
Lục Tiểu Thiên đi dọc theo rìa đảo tìm kiếm, giữa chừng cũng giết chết mấy con yêu trùng từ bên dưới lòng đất lao lên đánh lén. Hắn muốn tìm một địa phương có cấm chế tương đối yếu ớt và có ít yêu thú. Nếu như vừa ra ngoài liền bị lượng lớn yêu thú vây công, tình thế sẽ vô cùng bất lợi.
Khi Lục Tiểu Thiên vừa dừng chân ở một khu đất trống khoáng đãng, thì chính vào lúc này, mấy bóng người từ trong bụi cỏ phía xa xa nhanh chóng bay tới.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên liếc nhìn qua, nhóm người này chừng hơn bảy người. Khi nhìn thấy người trung niên nam tử ở giữa, gương mặt như hàn sương, thân hình khôi ngô, con ngươi Lục Tiểu Thiên co rụt lại. Khí tức mạnh mẽ trên thân người này không ngờ cũng không hề yếu hơn hắn, hơn nữa ánh mắt sắc bén như đao. Khi Lục Tiểu Thiên đưa mắt nhìn qua, trong lòng khẽ run lên, mơ hồ lại có một loại cảm giác đau đớn. Đây tuyệt đối không phải là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường, nếu không sẽ không gây cho hắn áp lực như thế.
Ở trên đảo này hơn mấy chục năm, Lục Tiểu Thiên không chỉ nâng cao Phiêu Miểu kiếm đạo của mình lên một tầng thứ khác, mà còn nhiều lần giao tranh với yêu thú, và những tu sĩ khác tiến vào đây tìm kiếm thu hoạch. Điều này cũng khiến cho tu vi của Lục Tiểu Thiên càng ngày càng tinh thâm. Mà trong Kim Đan hậu kỳ, Lục Tiểu Thiên cũng không hề gặp qua người nào có nguyên thần mạnh hơn hắn cả.
Lẽ nào? Lục Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng nào dó.
"Hàn Ly lão tổ, nơi này không ngờ lại gặp phải một tên tu sĩ Kim Đan kỳ đơn độc, lão tổ xem xử trí như thế nào?" Một tên thanh niên tuấn tú toàn thân trên dưới bạch y bạch mạo (mũ), sắc mặt trắng bệch không giống như người bình thường, không có chút ý tốt nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
Quả nhiên, không ngờ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trách không được lại cảm thấy có chút cổ quái. Lẽ nào đây không phải là chân thân, mà giống như Quỷ tôn giả và Yêu tu Hùng Ngao lúc trước, chỉ dùng một bộ thế thân đi vào. Chỉ bất quá thế thân của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thực lực cũng vượt xa tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường. Lúc trước cả ba người Lục Tiểu Thiên, Xích Vân Tang và Thiết Thi Bọc liên thủ mới có thể diệt sát được đầu Song Đầu Thi Thứu thế thân của Quỷ tôn giả.
"Một tên tu sĩ lạc đàn không ngờ có thể đi tới nơi này, chắc hắn gia tài cũng không ít. Loại việc cực nhọc này thì cứ để huynh đệ chúng ta đi làm cho." Hai tên tráng hán đầu trọc trụi lủi, trang phục trên người giống như một vị la hán, bước về phía trước một bước.
"Tên gia hỏa không biết sống chết, ngươi tưởng rằng dựa vào mấy người các ngươi là có thể đánh thắng được đối phương sao?" Đôi lông mày tối đen như mực của Hàn Ly lão tổ khẽ giật giật, khinh thường nói.
"Ý tứ của lão tổ là?" Trì thị huynh đệ đầu trọc sau khi nghe được, bước chân liền rụt lại, trên mặt lộ ra mấy phần thần sắc chần chừ.
"Lục tiền . . . Lục đạo hữu, sao lại là người?"
Trong đám người, có một độc tí (cụt tay/ một tay) đạo cô trước kia từng gặp qua Lục Tiểu Thiên một lần. Lúc đó còn từng động thủ với nhau, còn một thiếu nữ đứng cạnh độc tí đạo cô chính là Phú Giảo Giảo đang dùng mắt vô cùng bất ngờ nhìn Lục Tiểu Thiên.
"Ngươi có thể đến, ta tự nhiên cũng có thể đến. Từ biệt đã mấy chục năm, không nghĩ tới ngươi cũng đã bước vào Kim Đan đại đạo, xem ra kỳ ngộ của ngươi cũng không hề tầm thường a."
Lục Tiểu Thiên khe khẽ cười, nhìn đám người trước mặt này, trong lòng không hề sợ hãi chút nào. Trong Phiêu Miểu Điện này, hắn đã gặp qua quá nhiều nguy hiểm rồi. Tình huống nguy hiểm hơn hiện tại gấp nhiều lần cũng không phải là không có.
"Vị tiền bối này, mấy vị đồng đạo đi cùng vãn bối tới đây đều đã bất hạnh vẫn lạc. Vãn bối hiện tại cô đơn chiếc bóng, thu thoạch cũng cực kỳ có hạn. Hiện tại chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi này, hy vọng tiền bối có thể mở đường nhường lối."
Sau khi Lục Tiểu Thiên nói với Phú Giảo Giảo một câu, liền quay lại nhìn về phía Hàn Ly lão tổ, không kiêu không hoảng nói.
"Thu hoạch có hạn? Ai tin? Năm xưa ngươi không phải cùng mấy tên đồng bạn vây công ta sao? Thế nào, hiện tại đã lực đơn thế bạc? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải mở đường nhường lối cho ngươi?"
Ánh mắt độc tí đạo cô nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy hận ý. Tuy rằng thực lực Lục Tiểu Thiên lúc trước không đáng nhắc đến trong mắt mụ, nhưng cũng coi như là một trong những người từng vây công mình. Mấy vị đồng môn thảm tử, mụ còn mất đi một cánh tay. Tên Kim Đan hậu kỳ kia thì không tìm thấy, nhưng lại gặp được tên thanh niên tóc bạc này, tự nhiên là không thể nào vui vẻ được, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên đã có chút không kiềm nén được nữa.
"Hàn Ly lão tổ, người này họ Lục, là một Trận Pháp Sư có trình độ cực cao, nếu như có người này chỉ điểm, tin rằng chúng ta sẽ càng dễ dàng ra ngoài hơn nhiều." Ánh mắt Phú Giảo Giảo xoay chuyển, nàng không ngờ giữa Mạn Thanh và Lục Tiểu Thiên lại có thù oán như vậy, nhưng rất nhanh, nàng lại nghĩ ra biện pháp để hòa hoãn?