Chương 964: Dừng chân ở Phi Vân thành
Chương 964: Dừng chân ở Phi Vân thành
"Còn có loại việc này sao?" Lục Tiểu Thiên nhướng mày nói. Hắn không nghĩ rằng vận khí của bản thân lại đen đủi như vậy. Sớm biết như thế thì trước đó bỏ ra chút linh thạch, trực tiếp ngồi linh thuyền từ Lam Minh thành đi Đan Vương thành rồi. Từ xa chạy đến đây để dùng truyền tống trận, còn gặp phải trục trặc như vậy.
"Cho dù vãn bối có to gan hơn nữa, cũng không dám lừa gạt tiền bối, chốc nữa là tới Phi Vân thành, tiền bối vừa hỏi là biết." Tiêu Hắc Báo cười khổ nói.
"Tiền bối nếu như không vội, vãn bối có một vị biểu thúc là tiên vệ thủ thành, có thể nghe ngóng một chút còn bao lâu là tu sửa xong. Ngoài ra nếu tiền bối tin tưởng, vãn bối có thể giúp tiền bối an bài trước thời gian truyền tống sau khi nó được tu sửa xong. Tin rằng tới lúc đó, tiền bối có thể nhanh chóng sử dụng truyền tống trận hơn, chứ nếu như xếp hàng chờ đến lượt, sợ rằng cũng không biết phải xếp tới khi nào. Vì dù truyền tống trận có tu sửa xong, cũng không thể nào lập tức khôi phục lại như trước, số lượng có thể truyền tống trận một lần sẽ có hạn. Đoạn thời gian này, người ở lại trong Phi Vân thành chờ sử dụng truyền tống trận cũng không ít đâu." Con ngươi Tiêu Hắc Báo xoay chuyển nói.
"Được sao?" Lục Tiểu Thiên hoài nghi liếc mắt nhìn Tiêu Hắc Báo. Quy mô của Phi Vân thành không thua kém gì Lam Minh thành. Ở trong Lam Ma hải vực, tán tu còn nhiều hơn Vọng Nguyệt tu tiên giới gấp mấy chục lần. Số lượng tu sĩ mỗi tiên thành có thể dung nạp đều có hạn, không phải cứ mặc sức đi vào. Cho dù có thể làm một tiên vệ ở Phi Vân thành, thì tu vi hoặc là thiên tư cũng hơn xa người thường, hoặc là đã cống hiến qua bảo vật trân quý cho Phi Vân thành. Tuy trong tu tiên giới không phải tính cách mọi người đều lạnh nhạt, nhưng cũng là một thế giới vô cùng thực tế. Từ chiếc linh thuyền này của Tiêu Hắc Báo có thể thấy được, rõ ràng là nghèo nàn hơn những người khác nhiều, liệu có thật sự làm được như điều y vừa nói hay không.
"Tuệ nhãn của tiền bối như đuốc. Vị biểu thúc họ hàng xa kia của vãn bối là một người cực kỳ tư lợi, thấy tiền là sáng mắt. Trên tay vãn bối xác thực không có gì thứ gì có thể đả động được y. Nhưng tiền bối thì khác, chỉ cần cho y một chút lợi ích, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì." Tiêu Hắc Báo nghe vậy liền cười ngại ngùng, thành thật nói.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Lục Tiểu Thiên, Tiêu Hắc Báo lại nói thêm. "Vị biểu thúc đó của vãn bối tuy rằng hơi tư lợi một chút, nhưng trong tiên vệ thủ thành cũng có chút tiếng nói. Nếu đạt được lợi ích, y nhất định sẽ tận lực đi làm. Nếu như không làm được, y nhất định cũng sẽ hoàn trả lại đầy đủ. Điểm này vãn bối có thể cam đoan."
"Cũng được, nếu thật sự như lời ngươi nói thì cũng không có vấn đề gì, không biết vị biểu thúc kia của ngươi muốn lợi ích gì? Linh thảo, linh thạch, hay là những cái khác?"
Lục Tiểu Thiên hơi suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như chỉ cần cho chút lợi ích, có thể nhanh chóng sử dụng truyền tống trận, cũng không phải là không thể. Hiện tại bảo hắn đi đến nơi khác để truyền tống, cũng phải hao phí không ít thời gian.
"Điều này . . . vãn bối phải gặp mặt bàn luận với vị biểu thúc kia rồi mới có thể cho tiền bối một câu trả lời chuẩn xác được. Nếu như tiền bối không chê, hay là vãn bối làm chủ, trước tiên an bài cho tiền bối một chỗ nghỉ chân trong thành, được không?" Tiêu Hắc Báo nói.
"Nếu đã như vậy, ngươi cứ đi an bài. Trong này có một số đan dược mà trước kia ta sử dụng còn xót lại. Không cần tìm nơi quá phồn hoa náo nhiệt, tìm nơi càng yên tĩnh càng tốt. Nếu như ngươi thiếu linh thạch, cứ việc nói với ta." Lục Tiểu Thiên ném cho Hắc Tiêu Báo một bình đan dược rồi nói.
Lục Tiểu Thiên không tiếp tục nghĩ nhiều. Bản thân hắn cũng xác thực không nguyện ý lãng phí thời gian vào những sự tình dư thừa như vậy. Hơn nữa trên tay hắn cũng có không ít việc phải làm, trước mắt có một người nguyện làm chân sai vặt cho hắn cũng tốt.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối, không. . . không cần những thứ khác, chỉ số đan dược này thôi là đã đủ rồi. Vãn bối nhất định dốc sức vì tiến bối làm ổn thỏa mọi người."
Hắc Tiêu Báo nhận lấy bình đan dược, vừa liếc mắt nhìn thoáng qua bên trong, liền vội vàng đậy nắp bình lại. Sắc mặt vui mừng như điên, lại nghe được câu nói tiếp theo của Lục Tiểu Thiên liền vội vàng lắc đầu. Nói đùa sao, Hắc Tiêu Báo y và những người khác ra biển liệp sát yêu thú, còn không phải vì đổi chút linh thạch để mua đan dược dùng tinh tiến pháp lực sao. Đan dược mà vị tiền bối mặt đen trước mặt này ban cho không phải những mặt hàng bình thường bán trong các phường thị có thể so sánh. Bên trong thậm chí còn có thượng phẩm đan dược, cực kỳ thích hợp cho việc dùng để đột phá cảnh giới. Bình thường dùng linh thạch đi mua không phải là không có, nhưng giá cả của thượng phẩm đan dược lại cao tới mức y chỉ có dám ngước nhìn.
Mấy vị tu sĩ khác trên thuyền đều nhìn về phía Tiêu Hắc Báo với ánh mắt ngưỡng mộ. Không ngờ mọi người ra biển liệp sát yêu thú không có thu hoạch, mặt mày xám xịt quay về Phi Vân thành thì lại gặp được cơ duyên như vậy. Hơn nữa còn là cơ duyên lớn, chỉ trong nháy mắt vừa rồi nắp bình được mở ra, mấy ngươi họ đều ngửi được mùi đan dược thơm ngát, liền có thể cảm nhận được sự bất phàm của đan dược bên trong.
"Được rồi, không cần ngưỡng mộ nữa, đợi ta an bài xong cho vị tiền bối này, tất cả chúng ta đều có phần." Tiêu Hắc Báo không hề có suy nghĩ độc chiếm, vô cùng trượng nghĩa nói.
Mọi người nghe xong lần nữa vui vẻ ra mặt.
Phi Vân Thành là một tòa Tiên thành quy mô không kém hơn Lam Minh Thành. Tu sĩ tới lui nhiều tới mức Lục Tiểu Thiên cũng phải đưa mắt nhìn. Chỉ là lúc này hắn cũng không ý nghĩ định đi dạo xung quanh, bởi vì Đan Vương thành mà hắn đang muốn đi quy mô còn lớn hơn Phi Vân thành này không chỉ mười lần không thôi. Nơi đây chỉ là một trạm dừng chân ngắn ngủi, Lục Tiểu Thiên không muốn lãng phí thời gian và tinh lực vào nó.