"Chúng ta đã hoãn việc khám xét toàn diện thung lũng này lại đi." Lão giả hắc bào nói.
"Tại sao? Bây giờ chỉ có mấy người chúng ta ở đây. Vạn nhất có tu sĩ nào khác phát hiện ra nơi này, thì không phải chúng ta vất vả kiếm tìm công cốc sao?" Trước tiên, thiếu phụ váy lục hỏi với vẻ đầy khó chịu.
"Lão phu sắp dùng hết đan dược mang theo trên người rồi. Nếu các ngươi tự tin rằng có thể tự mình khám phá hết mọi nơi, thì cũng chẳng sao. Lão phu muốn luyện chế trước một số loại đan dược trị thương, còn các ngươi thích làm gì thì cứ làm đi." Lão giả hắc bào hừ lạnh, nói.
"Thì ra là vậy, vậy thì cứ như thế đi, Cảnh đạo hữu chịu trách nhiệm luyện đan, chúng ta sẽ đi tìm mấy loại linh vật trong khe núi làm nguyên liệu luyện đan cho Cảnh đạo hữu. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, chúng ta sẽ hành động cùng nhau. Cảnh đạo hữu thấy sao?" Đạo sĩ râu quai nón vỗ đùi, nói phấn khích.
Lão giả hắc bào do dự một lúc, rồi gật đầu trước ánh mắt của đạo sĩ râu quai nón, Huyết Chu Nho, và thiếu phụ váy lục: "Vậy cũng được, quyết định như vậy."
"Lão phu sẽ khai thông một hang động ở cửa thung lũng trước, các ngươi tự đi làm việc của mình đi nếu phát hiện linh vật nào thì đem đưa đến cho lão phu." Nói xong, lão giả hắc bào bay vọt vào làn sương mù mờ mịt trong thung lũng.
Lục Tiểu Thiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy mình đang bị một con Hắc Hùng ngậm trong mồm như con nó vậy, hắn hoảng sợ muốn chết, thậm chí không dám thở mạnh, vạn nhất làm con Hắc Hùng giật mình, thì chỉ cần nó khép răng lại thôi là có thể cắn hắn thành hai mảnh.
Con Hắc Hùng bám theo lão giả hắc bào vào thung lũng, tiến vào khoảng ba trăm trượng, xung quanh càng thêm sương mù dày đặc, Lục Tiểu Thiên nhìn ra xung quanh, chỉ có thể thấy thứ gì đó trong vòng vài chục trượng, xa hơn chút là sẽ nhìn thấy một màu trắng xóa, không nhìn rõ vật thể.
Lão giả hắc bào dừng lại ở một nơi tương đối bằng phẳng, phất tay áo, đồng thời gầm lên một tiếng: “Trướng!”
Một thanh kiếm nhỏ màu vàng nhạt từ trong tay áo của hắn bắn mạnh ra, từ cái dài chỉ hai tấc ban đầu thì đột nhiên dài ra đến vài thước.
Đây, đây là phi kiếm! Lúc này, Lục Tiểu Thiên quá đỗi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, nỗi sợ hãi gần như đã biến mất. Hắn bất ngờ vô cùng khi nhìn thanh kiếm sắc bén màu vàng lướt về phía vách đá đối diện. Nó như chém đậu hũ, chém vào thứ đá cứng như sắt trước đó.
Rầm rầm... vô số tảng đá rơi từ vách đá xuống đất.
"Phi kiếm của Cảnh lão quái lợi hại thật, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng khai phá ra một động phủ bên trong khối núi." Sau đó, mấy người như thiếu phụ váy lục vốn đã vào thung lũng từ lâu tiến đến, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi sắc mặt hơi đổi, thầm thì.
"Cắt một chút thôi mà, không đâm vào người khác được, thì chẳng bõ cái công." Trong giọng nói của Huyết Chu Nho có chút cay đắng.
Gầm! Con Hắc Hùng gầm lên một tiếng, rồi đặt Lục Tiểu Thiên xuống đất, bước dài tiến lên, xới tung đống đá vụn rơi xuống đất, giúp lão giả hắc bào khai mở động phủ.
Sau khi bị quẳng xuống đất, Lục Tiểu Thiên đau nhói ở mông, nhưng không dám lên tiếng, chỉ sợ làm lão giả hắc bào đang điều khiển phi kiếm nổi giận. Đây là thủ đoạn chỉ tồn tại trong truyền thuyết của các vị tiên nhân, không ngờ lại bị hắn gặp phải. Lúc trước làm tạp dịch, khi đi ngang qua sân tập võ của Lôi Đao Môn, những võ sư lợi hại, một đao quét xuống có thể chém vỡ một tảng đá lớn, nhưng sau khi lặp lại nhiều lần, thì nội lực cũng đã cạn kiệt.
Còn trước mắt, lão giả hắc bào đang dùng phi kiếm, chỉ cần giơ tay là đã có thể khai phá ra một động phủ rộng trong khối núi.
Thật không ngờ hắn lại gặp phải một cuộc đụng độ kỳ lạ như vậy.
Trên thực tế, việc khai mở động phủ không hề dễ dàng như Lục Tiểu Thiên tưởng tượng.
Khi đang giữa chừng, một giọt mồ hôi rơi trên mặt lão giả hắc bào, và hắn còn phải ngồi xuống nhập định nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy thì độ lợi hại của lão giả hắc bào vẫn vượt xa trí tưởng tượng của Lục Tiểu Thiên.
Phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng chứa linh thú, mật thất, phòng nghỉ, gần xong rồi.
Lão giả hắc bào lẩm bẩm, giơ tay vẫy, thanh kiếm vàng thu nhỏ lại, chui vào trong ống tay áo rộng thùng thình.
"Đến đây với lão phu."
Lão giả hắc bào liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, ra lệnh một cách không cho phép chống đối.
Lục Tiểu Thiên không nghi ngờ gì cả, nếu một khi hắn trả lời không thì chắc chắn sẽ bị con Hắc Hùng khổng lồ đó nuốt chửng.
Hơn nữa, uy nghiêm của tiên nhân cũng khiến hắn không có bất kỳ ý định chống đối nào.
Chỉ có điều hắn cảm thấy thái độ của lão giả hắc bào lạnh nhạt vô cùng, có vẻ không muốn người lạ đến gần.
"Ngươi tên là gì?" Khi đưa hắn vào trong động phủ, lão giả hắc bào hỏi bằng giọng khàn khàn.
"Ta tên là Lục Tiểu Thiên."
"Ừm, từ giờ ngươi sẽ đi theo ta học thuật tu tiên, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, đừng hỏi nhiều, nếu không, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, cho con Hắc Hùng kia ăn ngươi từng miếng một."
"Ta, ta có thể học thuật tu tiên sao?" Lục Tiểu Thiên dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nghe đến lời của lão giả hắc bào thì vô cùng mừng rỡ, nhưng vừa trông thấy ánh mắt lạnh lẽo vô cùng của lão giả hắc bào thì lập tức trong lòng giật mình, bèn nhớ đến lời lão giả hắc bào vừa nãy nói là không được hỏi nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý: "Vâng, vâng."
Thấy phản ứng của Lục Tiểu Thiên khá tốt, lão giả hắc bào gật đầu, thấy một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy mà có thể bình tĩnh đáp lại khi bị hắn ngó nhìn, thì trí não này cũng được coi là khá tốt.
Chỉ có điều hắn còn quá nhỏ tuổi, sau này còn phải xử lý rất nhiều công việc vặt cho hắn, mà nếu không có chút thực lực nào thì không được.
Đằng này chứ, không chỉ là một đứa con trai mà ngay cả một tráng sĩ khỏe mạnh cũng có thể bị quỵ ngã.
Lão giả hắc bào lục tung lục túi, bên trong có vài cuốn công pháp, hắn nhíu mày, không thể xác định tư chất của tên nam đồng trước mắt này, tóm lại là khó có chỗ tốt, thậm chí còn không thể xác định được tên nam đồng này là linh căn hệ nào.
Nếu không phải lúc này không có lựa chọn nào khác thì lão giả hắc bào cũng sẽ không đưa Lục Tiểu Thiên đến đây.
Suy ngẫm một lúc, lão giả hắc bào rút ra một cuốn "Hỗn Nguyên Kinh", đó là cuốn kinh đã đoạt được từ trong túi đựng đồ của đệ tử Linh Tiêu Cung, không yêu cầu hệ linh căn nào đặc biệt, còn việc tu luyện xong thì có phản ứng bất thường gì hay không thì cũng chẳng thể nói trước, chỉ có thể thử xem sao.
Cuốn "Hỗn Nguyên Kinh" này trong tay hắn không phải toàn bộ, chỉ có thể tu luyện đến luyện khí trung kỳ.
Hiện tại, hắn đã đạt đến cảnh giới luyện khí đại viên mãn. Dù "Hỗn Nguyên Kinh" là xuất phát từ Linh Tiêu Cung, nhưng đối với hắn mà nói, đây hoàn toàn là ăn ốc nói mò (việc làm vô bổ), chẳng bằng đưa cho đứa trẻ trước mắt này.
"Đây là công pháp cho ngươi, cất giữ cẩn thận vào. Từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tu luyện."
"Vâng... vâng!" Lục Tiểu Thiên vốn định cảm ơn, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt của hắn thì lời cảm ơn đã tới cổ họng lại nuốt xuống.
Xem ra, lão giả này không có ý định nhận hắn làm đệ tử.
Lão giả hắc bào mở ra cho Lục Tiểu Thiên một gian phòng đá cực nhỏ, chỉ cho Lục Tiểu Thiên một tấm da thú trải trên đất, cùng một vài vật dụng sinh hoạt bình thường, rồi đuổi Lục Tiểu Thiên đi đến phòng đá.
Còn hắn thì ngồi xếp bằng xuống đất, vừa khai thông động phủ không chỉ tiêu hao pháp lực mà còn tiêu tốn nhiều thần thức để sử dụng phi kiếm, lần này cần phải phục hồi đầy đủ mới được.
Sau khi đến gian phòng đá nhỏ hẹp, Lục Tiểu Thiên không kìm được mà vô cùng phấn khích, nâng niu "Hỗn Nguyên Kinh" trong tay như báu vật quý giá. Ở Lôi Đao Môn, hắn chỉ có thể làm một gã tạp dịch thấp hèn, mỗi ngày đều phải chặt củi, cho ngựa ăn, quét dọn, nấu nước và những việc lặt vặt khác.
Nhưng bây giờ, mặc dù lão giả hắc bào này cũng không dễ gần nhưng lại có thể luyện tập những pháp thuật mà tiên nhân mới biết.
Trong tương lai, hắn cũng có thể sử dụng một thanh phi kiếm giống như lão giả hắc bào, và hắn có thể dễ dàng mở núi cắt đá.
Mặc dù trong thạch thất chỉ có một tấm da thú đốm hoa không rõ nguồn gốc trải trên sàn để làm giường, thế nhưng Lục Tiểu Thiên vẫn rất hài lòng.