Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 9 - Quả Trám

Lục Tiểu Thiên run rẩy trên tảng đá, cảm thấy thời gian trôi thật chậm chạp. Thỉnh thoảng, tiếng hú của một con sói vọng đến từ sườn đồi phía trên, Lục Tiểu Thiên không biết đó có phải là một trong những con sói đã tấn công mình vào ban ngày hay không. Hơn nữa, bây giờ trời đã tối và gió núi thổi rất mạnh. Nếu hắn liều lĩnh leo lên, hắn có thể sẽ bị gió thổi xuống vách núi. Khi đó, hắn sẽ không còn một tia hy vọng nào.

Vào mùa đông, cơ thể cần giữ ấm nên lượng thức ăn cần thiết sẽ luôn nhiều hơn bình thường. Chỉ mới qua nửa đêm, bụng của Lục Tiểu Thiên lại kêu ọc ọc.

Đói và lạnh giá, không có chỗ nào khác để tìm thức ăn, hắn cảm thấy rất khó khăn. Hắn đứng dậy, định kéo một vài nhánh dây khô xuống để đốt lửa sưởi ấm.

May mắn thay, không có ai thu hoạch dây leo trên vách đá nên vẫn còn rất nhiều. Chúng đủ để đối phó với tình hình hiện tại.

Hắn đốt một đống lửa nhỏ và cảm thấy cơ thể ấm áp lên nhờ sức nóng từ ngọn lửa. Tuy nhiên, dưới sức gió, những đốm lửa bay vòng quanh trong không trung theo cơn gió và thỉnh thoảng bay ra ngoài, khiến dây leo cháy nhanh hơn.

Lục Tiểu Thiên phải quay lại thu thập thêm một ít. Sau khi chặt một nhánh dây nữa bằng kiếm, Lục Tiểu Thiên cố kéo mạnh, nhưng không có gì nhúc nhích.

Tò mò, hắn tiến đến gần hơn và phát hiện dưới nhánh dây leo này có rất nhiều rễ chui vào những kẽ đá của vách đá. Hơn nữa, vách đá cứng rắn còn hơi bị xê dịch, xuất hiện nhiều vết nứt rõ ràng.

Từ một vết nứt, Lục Tiểu Thiên mượn ánh lửa leo lét và phát hiện bên trong có mọc một thứ trông giống như khoai lang.

Vì nó mọc ở bên trong nên hắn không biết nó lớn bao nhiêu.

Nhưng phát hiện bất ngờ này khiến hắn hơi vui mừng. Hắn vội vàng dùng đoản kiếm cẩn thận đào tảng đá bên ngoài ra. Tảng đá dường như được nới lỏng bởi trái cây bên trong và Lục Tiểu Thiên không tốn nhiều sức để mở một khe bên cạnh tảng đá. Lộ ra bên trong là một trái cây màu xanh nhạt có bề mặt bóng nhẵn như quả trứng ngỗng.

So với khoai lang thì nhỏ hơn nhiều. Lục Tiểu Thiên không khỏi thất vọng. Nếu nó to bằng một củ khoai lang, hắn sẽ có thể no bụng và đủ tự tin để thoát khỏi đàn sói trên vách núi. Nhưng với kích thước bằng quả trứng ngỗng, hắn sợ là không đủ, chỉ có thể tạm thời giải quyết được phần nào. Một trái cây lớn như vậy, sờ vào thì không cứng, nhưng lại có thể đẩy được tảng đá cứng rắn, Lục Tiểu Thiên thất vọng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Dựa vào kinh nghiệm vừa rồi, Lục Tiểu Thiên lại tìm kiếm một lúc giữa các dây leo nhưng không thu hoạch được gì. Vì vậy, hắn quay trở về. Hắn dùng đoản kiếm khoét một lỗ nhỏ trên quả trám. Dưới ánh lửa nhảy nhót, từ lỗ hổng chảy ra một vài giọt chất lỏng màu xanh lá cây. Chỉ cần ngửi thấy, hắn đã cảm thấy một cảm giác sảng khoái lan tỏa đến tận ruột gan.

Hương thơm của quả trám rất dễ chịu. Lục Tiểu Thiên vội vàng đặt đoản kiếm xuống, dùng đầu lưỡi liếm chất lỏng chảy ra, không muốn lãng phí một chút nào. Một vị ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi. Hắn chưa bao giờ ăn được thứ gì ngon như vậy. Đói và lạnh, hắn không ngần ngại nuốt cả quả trám và cả dây vào bụng.

Ngon thì ngon, nhưng vẫn không đủ no. Lục Tiểu Thiên liếm môi vẫn chưa thỏa mãn. Tuy nhiên, ngay khi hắn đang thưởng thức hương vị tuyệt vời của quả trám, hắn không nhận ra rằng thịt quả và chất lỏng quả trám mà hắn nuốt vào đã hòa tan thành một luồng ánh sáng màu xanh lá cây. Ánh sáng màu xanh lá cây tránh khỏi các tảng đá, tạo ra một bầu không khí trang trọng, bí ẩn và hư ảo.

Nhưng không gian kỳ lạ và rộng lớn này lại ẩn náu bên trong bụng của Lục Tiểu Thiên.

Đột nhiên, một tiếng ầm vang nổ ra trong đầu hắn, như tiếng sấm sét, khiến hắn choáng váng trong giây lát.

Lục Tiểu Thiên cảm thấy như có hàng ngàn con sóng lớn đang ập tới trong cơ thể, một nguồn linh lực mênh mông vô biên dường như có thể làm nổ tung cơ thể hắn bất cứ lúc nào. Hắn thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy quầng sáng màu xanh lá cây bao quanh cơ thể hắn, tránh khỏi những tảng đá. Làn da hắn bắt đầu nứt ra thành những vết nứt nhỏ, giống như một đồ sứ không hoàn toàn vỡ tan.

Những vết nứt lan rộng khắp nơi như mạng nhện. Máu từ những vết nứt này thi thoảng chảy ra, chỉ trong chốc lát, Lục Tiểu Thiên đã biến thành một người đầy máu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải quả trám (quả ô-liu) này có độc không? Lục Tiểu Thiên hoảng sợ trong lòng, chất độc này có vẻ là quá mạnh.

Khí lưu bên trong cơ thể vẫn không ngừng va chạm.

Có phải hắn sắp chết rồi không?

Khi Lục Tiểu Thiên đau đớn không chịu nổi, một dòng khí khổng lồ trong cơ thể xông thẳng vào thức hải.

Ầm một tiếng, Lục Tiểu Thiên tối sầm lại, mất đi ý thức, hoàn toàn bất tỉnh.

Nhưng mọi thứ vẫn chưa trở nên yên bình. Máu vẫn thi thoảng chảy ra từ cơ thể Lục Tiểu Thiên. Nhưng những vết máu rỉ ra này không bị tảng đá hấp thụ như bình thường mà trở thành một lớp sương máu mỏng, quấn quanh bên ngoài cơ thể Lục Tiểu Thiên, dưới ánh sáng của quầng xanh lá nổi bật, trông vô cùng quỷ dị. Đột nhiên, sấm sét nổi lên, lấy cơ thể của Lục Tiểu Thiên làm trung tâm, tạo thành một xoáy nước lớn, sương trắng từ bốn phía cuồn cuộn đổ vào tâm của xoáy nước.

"Tại sao lại đến nơi này?" Huyết Chu Nho mặc áo đen nhìn thấy túp lều nhỏ trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một bóng người lóe lên, ba người khác lần lượt xuất hiện, đó là một lão giả mặc áo đen, một người có râu quai nón và một phụ nữ trẻ mặc váy lục. Người phụ nữ mặc váy lục vẻ mặt nóng nảy nói: "Chúng ta đã đi lòng vòng quanh đây bảy tám lần mà vẫn không tìm thấy lối ra. Mê trận này thật lợi hại. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ chúng ta sẽ bị vây chết ở đây. Cảnh lão quái, ngươi mau nghĩ cách đi!"

"Mê trận này lợi hại như vậy, ta có thể có cách nào được? Bây giờ chúng ta chỉ có thể từng bước một."

Lão già mặc áo đen sắc mặt u ám như nước. Bị vây ở nơi này gần hai tháng, ai cũng khó chịu. Nếu không phải thỉnh thoảng họ có thể tìm được một ít thức ăn trong trận địa này, thì có lẽ họ đã chết đói rồi. Dù sao thì chỉ có những người đạt cảnh giới Kim Đan mới có thể Tích Cốc, không cần ăn đồ ăn nữa.

Hừ hừ

Tiếng lợn kêu vang lên.

"Không ổn rồi, là Yêu Hào Trư, rất nhiều." Người đàn ông có râu quai nón nhìn thấy những con Yêu Hào Trư nhảy ra khỏi cỏ trong sương mù, kinh hô. Mặc dù những con Yêu Hào Trư này chỉ là yêu thú cấp một, chỉ tương đương với thực lực tầng ba của Luyện Khí. Nhưng chúng có lớp da dày, thịt béo, thậm chí còn cứng hơn một số yêu thú cấp hai. Yêu thú cấp một chỉ tương đương với thực lực từ tầng một đến tầng ba của Luyện Khí. Yêu thú cấp hai là Luyện Khí trung kỳ, tương đương với thực lực từ tầng bốn đến tầng sáu của Luyện Khí. Lực va chạm của Yêu Hào Trư khiến người ta đau đầu.

"Nói vô ích, giết chúng đi." Huyết Chu Nho đã mất kiên nhẫn từ lâu, hắn thò tay vào túi trữ vật, lấy ra hai cái vòng bàn màu bạc. Hắn dùng hết sức ném, hai vòng bàn màu bạc phát ra tiếng kêu nhẹ, quay tròn bay về phía những con Yêu Hào Trư ở đối diện.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, xoẹt ——

Những con Yêu Hào Trư bị lưỡi dao sắc nhọn trên vòng bàn màu bạc cắt đôi.

Người phụ nữ váy lục duỗi hai tay về phía trước, hai dải lụa màu tím dài từ trong ống tay áo bay ra, dài vài trượng, quấn chặt lấy hai con Yêu Hào Trư, trói chặt chúng lại.

Người phụ nữ váy lục siết chặt cổ tay, những dải lụa màu tím buộc quanh eo những con Yêu Hào Trư đập mạnh xuống đất, bịch một tiếng, tạo ra hai hố lớn. Khi dải lụa tím thu lại, những con Yêu Hào Trư đã nằm trên mặt đất, máu chảy ròng ròng từ mũi, miệng và mắt, co giật vài lần rồi bất động.

Hừ hừ

Một con Yêu Hào Trư dài gần một trượng, hai chiếc nanh lộ ra ngoài miệng đầy máu, hai mắt hung quang lóe lên, từ trong sương mù chui ra.

Sau khi con Yêu Hào Trư khổng lồ này xuất hiện, xoát xoát xoát, lần lượt xuất hiện hàng chục con Yêu Hào Trư (nhím) lớn nhỏ, hình thể màu đen, lông ngoài cứng như kim.

Bình Luận (0)
Comment