"Đáng ghét!" Cách một tấm màn lụa cửa sổ, chợt nghe thấy xa xa trong sân có thanh âm ồn ào tức tối của Cát Đái.
Tôi vừa phe phẩy cây quạt, vừa đi đến vén màn cửa hướng ra bên ngoài xem xét. Chỉ nhìn thấy một bóng người gầy yếu đang ngồi xổm dưới cây đại thụ trong góc tường, lưng đưa về phía tôi, một bên thấp giọng mắng, một bên lấy ta không biết đang xoa nắn cái gì.
"Đáng ghét......đáng ghét......" Hết lần này đến lần khác nàng cũng chỉ thì thầm một câu ấy, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, dần dần tựa như muốn khóc.
Tôi hơi giật mình, nha đầu kia theo tôi đã mấy năm nay, bản tính chất phác, ruột để ngoài da, từ trước đến giờ có gì nói nấy, trong lòng không giấu được chuyện gì. Tính tình nàng dịu dàng rộng lượng, trừ bỏ lúc cùng tôi đến Cáp Đạt đã chịu không ít khổ sở ra, thì quả thật không thấy được chuyện không vui nào có thể khiến nàng khóc.
Lòng buồn bực, liền quanh quẩn trong phòng, cuối cùng xốc màn lên đi ra ngoài.
Âm thanh đong đưa của rèm cửa đã kinh động đến nàng, nàng đứng lên quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mặt rõ ràng đầy nước mắt. Vừa nhìn thấy tôi, nàng liền luống cuống, chân tay lúng túng lui về sau nửa bước.
"Cách cách......sao người lại ở trong phòng? Không phải là người......" Nàng xấu hổ mà nắm lấy góc áo, nước ướt nhẹp từ ống quần chảy xuống nhỏ giọt, cộng thêm khuôn mặt mèo vừa khóc vừa cười kia, thật sự là muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
Tôi nhíu mày:
"Làm sao thế?" "Không có gì ạ." Nàng ngập ngừng nói, ánh mắt mập mờ,
"Xiêm y của nô tài bị ô uế, đang chuẩn bị nước để giặt ạ." Tôi chăm chú nhìn vào y phục của nàng, nàng mặc bộ hạ bào [quần áo mùa hè] màu trắng sữa mà hôm qua Hoàng Thái Cực phái người đưa đến, trong một rương hạ bào, chỉ có cái này là hơi nhỏ, tôi thấy không cách nào mặc được liền mang đến thưởng cho nàng, sáng sớm hôm nay liền thấy nàng phấn chấn mặc trên người.
Hằng năm trong thành đều sẽ làm xiêm y bốn mùa cho chủ tử, dựa vào cấp bậc mà phân chia số lượng khác nhau, Hoàng Thái Cực kể từ lúc sáu tuổi bắt đầu trợ giúp Nỗ Nhĩ Cáp Xích quản lý việc trong nhà, bất luận những người khác theo thường lệ được chia nhiều hay ít, thì chi phí ăn mặc của tôi luôn vượt qua Cổn Đại, thậm chí có khi hơn gấp bội. Nhưng những thứ mà Hoàng Thái Cực phân phái cho Mạnh Cổ tỷ tỷ lại vẫn chiếu theo thường lệ, chưa từng đặc cách mà vượt qua quy tắc, đối với việc vung một số lượng lớn vàng bạc của chung lên người tôi mà nói, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chưa từng phạm phải sai sót, lâu dài, tiền lệ này liền bắt đầu trở thành thường lệ.
Màu trắng sữa tuyệt không nên để dính màu, chất liệu may mặc vào mùa hè thường mỏng, tôi cẩn thận xem xét một lượt, liền nhìn thấy từ vai phải trên người nàng trở xuống bị vẫy liên tiếp một vệt nước dơ đen.
"Là bị thứ này chọc à?" Lòng tôi nhẹ nhàng thở phào, hóa ra là vì bộ xiêm y này, "Đừng khóc nữa, chẳng qua chỉ là một bộ xiêm y thôi mà, giặt không sạch thì sau này ta lại bảo người đến làm cho em một bộ......"
Nàng dốc sức lắc đầu, nghẹn ngào nói:
"Không......không còn giống nữa......
" "Sao lại không giống?" Tôi cười khẽ, nha đầu này thật đúng là vẫn luôn bướng bỉnh, cúi đầu nghĩ nghĩ, không khỏi nín cười,
"Vậy đi, mai ta sẽ nói với bát a ca, để hắn dựa theo nguyên dạng mà làm cho em một bộ nữa, vậy được chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cát Đái càng ửng hồng, xấu hổ đến mức dậm chân liên tục, nhưng qua một lúc, mắt càng đỏ lên, cuối cùng lớn tiếng khóc ra:
"Cách cách! Cách cách à......" "Lại làm sao nữa rồi?" "Cách cách!" Đột nhiên nàng buông tay ra, bổ nhào đến ôm lấy cổ tôi, khóc càng lớn tiếng,
"Từ lúc chín tuổi nô tài đã bắt đầu đi theo cách cách, cách cách đối đãi với nô tài như tỷ muội ruột thịt, đừng nói đến đánh chửi, ngay cả nói năng nặng lời cũng chưa từng có dù chỉ một câu......nô tài......nô tài......" Nàng tựa hồ như chịu phải ủy khuất cực kỳ lớn, cả người run rẩy.
Tôi bị quần áo ướt sũng lạnh lẽo của nàng làm cho rùng mình, lại vẫn cứ nhìn thấy nàng khóc lóc, lại tuyệt nhiên chẳng nói ra được nguyên nhân, tôi không khỏi nóng lên, quát:
"Khóc cái gì mà khóc! Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì hả?" Cát Đái bị tiếng thét của tôi mà sợ đến mức ngẩn cả ra, khó khăn lắm mới bình thường trở lại, tôi chờ nàng mở miệng, ai ngờ nàng lại nghẹn giọng thút thít.
Tôi chỉ đành phải nhẫn nại, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, chờ nàng khóc xong. Bởi vì ở sát bên, chóp mũi đã nhàn nhạt ngửi được một mùi thối, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, mới kinh ngạc phát hiện hóa ra thứ dính trên áo nàng không phải gì khác, mà chính là mực đen.
Người Nữ Chân thiên về võ, tuy nói rằng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đặt ra Mãn văn, nhưng dù sao người biết viết chữ vẫn còn rất ít, nhà bình thường càng không thể, giấy mực trong thành dường như chính là thứ đồ hiếm lạ.
"Rốt cuộc là sao đây?" Tôi trầm giọng hỏi,
"Ai ức hiếp em?" "Cách cách......" "Mạnh dạn nói ra, có ta đây thay em làm chủ." Trong thành này kẻ nào không biết Cát Đái là người của tôi, lại dám ngang nhiên ức hiếp nàng, đây không phải rõ là muốn gây khó chịu cho chủ tử tôi đây sao?
Cát Đái cúi đầu, thút thít, cuối cùng ngừng khóc.
"Là người trong thành rào gỗ?" Nàng chần chừ liếc mắt, không dám nhìn thẳng vào tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngấn lệ.
Tôi biết nàng không hé răng đại diện cho việc ngầm thừa nhận, trong lòng liền sơ lược cân nhắc, sau một hồi suy xét, không khỏi cười lạnh nói:
"Là A Ba Hợi?" Cát Đái cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sợ sệt liếc tôi một cái.
"Nàng ta đã làm gì em?" Tôi dẫn Cát Đái ra ngoài ánh nắng, sợ người nàng vì chịu ẩm ướt lạnh lẽo mà sinh bệnh.
"Nói đi, đừng sợ......" "Nhưng mà......cách cách, gần đây A Ba Hợi rất được bối lặc gia yêu thích." Nàng cúi đầu, giọng mũi đầy nặng nề nói,
"Mấy ngày trước trong thành gỗ đãi tiệc, không những mời nàng ấy đến, bối lặc gia còn vì lời nói của nàng mà thoải mái cười to, trực tiếp thưởng nàng vòng tay Bích tỉ* có giá trị ba trăm lượng......cách cách người vẫn chưa biết, vòng tay ấy kể từ sau khi bối lặc mua vào năm đó luôn được treo trên vạt áo chưa từng rời khỏi người, các vị phúc tấn có ai mà không thèm, thế nhưng hai năm nay không có người nào xin được, ai mà nghĩ được chỉ bằng mấy câu của A Ba Hợi, đã liền thưởng cho nàng. Cách cách, người như vậy chúng ta không thể trêu vào." *Bích tỉ 碧玺: hay Tourmaline, là loại đá quý có nhiều màu sắc khác nhau, được mệnh danh là "Đá quý của cầu vồng". (Ảnh cuối chương.) Tôi cân nhắc kỹ càng, quả nhiên mỹ nhân chính là mỹ nhân, chỉ bằng tư sắc của A Ba Hợi, trừ Mạnh Cổ tỷ tỷ có thể sánh được bảy phần ra, thì các bà vợ lớn nhỏ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích căn bản là không cách nào đánh đồng nổi với nàng ta. Mà A Ba Hợi cũng không phải chỉ có mỗi cái mã ngoài tuyệt mỹ, mà sự thông minh lanh lợi của nàng tuyệt đối còn hơn cả mỹ mạo.
Một người có mỹ mạo cùng trí tuệ động lòng người như thế, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao có thể không động tâm?
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của Cát Đái, ôn hòa nói:
"Không sao, nói đi, chúng ta không nhất định sẽ làm gì nàng ta, chỉ là em đã chịu ủy khuất, lẽ nào cũng không kể khổ với ta sao?" Cát Đái lại đỏ mắt lên, cắn môi, chậm rãi nói:
"Cũng không có việc gì ạ......thật ra thì, A Ba Hợi đó......là cháu gái của nô tài." "Cái gì?" Tôi chấn động.
"Thủ lĩnh Ô Lạp Bố Chiếm Thái bối lặc thật ra là đường huynh của nô tài, a mã của nô tài là ngạch kỳ khắc của Bố Chiếm Thái—-Bác Khắc Đa bối lặc......" Cái gì? Tôi khiếp sợ lui về sau một bước. Cát Đái không nổi bật này lại có một thân thế hiển quý như vậy?
"Nô tài bị bắt đến đây......" Khóe môi nàng khẽ cong, nước mắt đọng lại trong hốc, nhẹ nhàng đảo quanh.
Thời đại chiến loạn, giết chóc cướp đoạt, tranh giành địa bàn, nô lệ, gia súc vân vân hay hết thẩy tiền tài quyền thế, những điều này không hề đáng ngạc nhiên. Tôi bỗng nhiên phát hiện thật ra Cát Đái cũng là một con người đáng thương, thân nhân, tộc nhân của nàng đều ở Ô Lạp, nhớ mà chẳng được gặp, chỉ có thể trơ trọi làm nô lệ ở Kiến Châu.
Nàng rõ là một cách cách, vậy mà lại phải uất ức làm a hoàn của tôi!
Nhưng mà, vận mệnh một chủ tử như cách cách, so với hiện tại sẽ hạnh phúc sao? Nhìn A Ba Hợi mà xem, không phải hiện giờ cũng là một vật hy sinh của giao dịch chính trị đó sao?
"Lần trước ở Y Nhĩ Cáp Khố, nàng ta không nhận ra em sao?" Cát Đái cắn môi, nước mắt rơi xuống:
"Không ạ......hôm nay gặp lại, em nhất thời xúc động, chủ động nhận quen với nàng......vốn là vẫn cùng nàng trở về nơi ở, nói dông dài một chút. Thế nhưng sau khi nghe được nô tài là a hoàn của cách cách, liền tức giận......nàng oán hận nô tài tự hạ thấp thân phận của mình, đánh mất thể diện của Ô Lạp, cũng đánh mất thể diện của nàng......" Tôi ảm đạm, tưởng tượng ra vẻ kiêu ngạo của A Ba Hợi sẽ phẫn nộ ra sao, cuối cùng mà nói thì Cát Đái vẫn là đường cô của nàng, nhưng Cát Đái lại làm tiện dịch trong phòng tôi.
"Mực đen này cũng là kiệt tác của nàng ta à?" Sắc mặt Cát Đái trắng bệch, giọng run sợ:
"Em tranh cãi với nàng, nói rằng cách cách đối nhân xử thế vô cùng tốt, nhưng A Ba Hợi lại càng tức giận hơn, nói nếu em muốn làm hạ nhân nô tài, hầu hạ người khác, không bằng hầu hạ nàng ta. Vì thế ngay lập tức nàng trải giấy viết chữ, bảo em đi qua mài mực......em cắn răng đáp lại rằng mình không phải nô tài của nàng, thì đột nhiên nàng chộp lấy nghiên mực trên bàn đập qua. Em hoảng hốt trốn đi, nghiên mực kia tuy đã nện bể bình sứ thanh hoa, nhưng mực đen lại dính vào người em......" Bàn tay đang co lại trong tay áo càng nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt.
"......Nàng ta đối với nô tài thế nào cũng không quan trọng......" Cát Đái cúi đầu, thanh âm khàn khàn, nước mắt rơi một giọt trên nền gạch xanh,
"Thế nhưng......nàng ta lại nói cách cách người là tiện......tiện nữ nhân già đến nỗi không ai thèm.....cách cách! Cách cách! Nàng ta sao lại có thể nhục nhã người như vậy!" Cát Đái run rẩy nghẹn giọng khóc,
"Dù cho hiện tại bối lặc gia không còn sủng ái người nữa, nhưng dù gì......dù gì......nàng ta sao có thể như vậy chứ......" "Nha đầu ngốc......" Tôi vỗ vai nàng, cảm giác lòng se lại.
Nàng sao có thể biết được lòng tôi chứ? Không nhận được sủng ái của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hoàn toàn là do tôi hao tổn tâm cơ để cầu xin mà.
"Cách cách! Người thật tủi thân......người thật tủi thân mà! Cách cách của ta......" Cát Đái ôm lấy tôi, khóc đến nỗi kinh thiên động địa,
"Cách cách, vì sao mà người phải chịu đựng nỗi khuất nhục như vậy chứ——" Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi!
Lòng tôi lẩm nhẩm cái tên này.
Tuy nói việc thích tranh giành cái đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân, làm nhục thân nhân của mình như vậy, nhằm vào một đối thủ đã không còn khả năng uy hiếp, thì thật có thể nói là lòng dạ hẹp hòi.
Đổi lại mà nói, gót chân nàng vẫn còn chưa đứng vững, vậy mà đã gấp rút không thể đợi muốn tiêu diệt tôi, với một tiểu cô nương mới mười một tuổi mà nói, tâm trí của nàng vẫn còn chút gì đó chưa đủ thành thục. Nhưng chung quy cũng đã lộ ra năng lực trẻ tuổi, dựa vào tài trí cùng tính tình của nàng, tương lai nhất định sẽ không là một nữ tử không tiếng tăm, cam tâm đuối lí mà hạ thấp mình.