Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 82

Tháng tư, Đại Kim Hãn sai người xây dựng Giới Phiên thành.

Tháng năm, vì trận chiến Tát Nhĩ Hử, Đại Kim phóng thích tù binh Triều Tiên, Triều Tiên cử sứ thần đến Hách Đồ A Lạp để tạ ơn.

Tháng sáu, trước là Nỗ Nhĩ Cáp Xích sai Mục Cáp Liên đi an ủi bộ dân Hỗ Nhĩ Cáp, thu phục được hơn một nghìn hộ. Sau đó dẫn binh đánh chiếm Khai Nguyên, chém chết Mã Lâm và những tướng lĩnh nhà Minh khác, diệt sạch toàn quân, rồi đóng tại Giới Phiên thành.

Ba tháng nay, ngoài việc đọc Tam quốc ra, mỗi khi rãnh rồi là lập tức bảo Đôn Đạt Lý dạy tôi luyện đao——Đây là biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra để phòng thân vào những lúc nguy cấp trên chiến trường——Với trình độ của tôi hiện tại thì việc kéo cung bắn tên căn bản không thể học được trong thời gian ngắn như vậy, còn mấy cái khiên giáo gì đó thì quá dài, quá rườm rà, tôi không thạo trong việc cầm mấy vũ khí lạnh ấy. Nghĩ xuôi nghĩ ngược, chỉ có dùng đao để phòng thân là ổn nhất.

Hoàng Thái Cực thấy tôi luyện đao, đầu tiên thì phản đối, sau lại thấy tôi cũng đủ sức, nghiêm túc cố gắng luyện đao pháp, tuy không uy vũ mạnh mẽ, nhưng qua hai tháng luyện cũng đã bắt chước hệt như mẫu, so với bộ dạng cầm đao vô cùng buồn cười của trước đây, quả thật là tiến bộ thần tốc. Vì thế, một ngày nọ sau khi về, chàng đã mang theo một cây yêu đao tặng tôi.

Thân đao dài chừng bảy mươi xăng-ti, ngắn hơn cây tôi thường ngày hay dùng một tí, hình dáng đơn giản tự nhiên, vỏ ngoài làm từ da cá mập, nhẹ hơn nhiều so với đao làm bằng gỗ thông thường. Thân đao dài hẹp, hơi cong cong hình cung, được tinh luyện từ thép, mỏng nhẹ hơn nhiều so với những bả đao thường, chuôi đao được quấn bằng dây da, cảm giác cầm lên tay rất tốt, dù tay đổ đầy mồ hôi cũng sẽ không bị trơn, tay cầm làm bằng đồng, khắc hoa văn hình phượng.

Khi Hoàng Thái Cực giao bả đao vào tay tôi, trì trệ không chịu buông ra, chăm chú nhìn tôi hồi lâu, mới trầm giọng nhắc nhở một câu: "Không tới nỗi vạn bất đắc dĩ, đừng dùng nó, đao là một hung vật, có thể giết người, cũng có thể làm bị thương bản thân."

Tôi ra sức gật đầu, trịnh trọng nhận lấy đao, không biết vì sao, tâm tình vốn hơi trĩu nặng đột nhiên trở nên cực kỳ dễ chịu.

Khoác ngoài vào chiếc áo trấn thủ tơ tằm màu thạch thanh, Ca Linh Trạch giúp tôi cài nút áo trước ngực, khi nàng giơ tay sắp cài đến nách, chợt nghe bên cạnh có một tiếng kêu: "Chờ đã!"

Ca Linh Trạch thoáng dừng tay, tôi kinh ngạc quay đầu lại. Cát Đái đang đứng trong góc tường, vẻ mặt kích động nhìn tôi.

"Ngươi lui xuống trước đi!" Nàng phất tay ý bảo Ca Linh Trạch rời đi, Ca Linh Trạch sửng sốt ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi gật đầu, lúc này nàng mới hành lễ rời khỏi phòng.

"Tỷ tỷ......" Cát Đái đến gần, giọng run rẩy, "Để muội hầu hạ tỷ tỷ một lát nhé!" Tôi sửng sốt một chút, nàng đã đưa tay đến, run rẩy giúp tôi cài nốt số nút còn lại, sau đó lấy mũ đội giúp tôi.

Lùi lại hai bước, nàng si ngốc quan sát tôi, rưng rưng nở nụ cười: "Tỷ tỷ mặc nam trang cũng hết sức uy vũ thần khí, chỉ nhân vật có khí phách như tỷ mới xứng với gia......"

Tôi mỉm cười, từ chối cho ý kiến, xoay người cầm lấy yêu đao đeo vào bên hông, "À, sau khi ta đi. Lan Khoát Nhĩ phiền em chăm sóc nhiều rồi."

"Tỷ tỷ hãy cứ yên tâm......" Dừng một chút, nàng bỗng trở nên kích động, cao giọng nói: "Tỷ tỷ, thật ra......năm đó khi tỷ rời Hách Đồ A Lạp về Diệp Hách, muội đã lén báo tin cho gia, sau khi gia biết thì lòng như lửa đốt lao ra cửa, ai ngờ vừa bước ra nửa bước đã bị thị vệ cản lại——A Đôn phụng mệnh Đại Hãn bao vây trên dưới phủ như một cái lồng sắt, ba ngày sau mới thu hồi lệnh giam cầm, nhưng gia......nhưng gia lại ở suốt trong phòng một tháng trời không hề bước ra ngoài nửa bước......"

Tôi đột nhiên chấn động, tay vịn lên khung cửa, chỉ thấy cảm xúc dâng trào, hốc mắt chậm rãi ẩm ướt, nghẹn ngào nói: "Ta......chưa từng trách chàng......" Tuy nói như thế, nhưng nhớ đến năm đó một mình rời đi đầy thê lương cùng bất lực làm sao, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút chờ mong, có chút oán niệm Hoàng Thái Cực.

"......Ta vốn tưởng rằng......có lẽ nàng hiểu được ta......"

"......Ta vốn tưởng rằng......dù trên đời này tất cả mọi người đều hiểu lầm ta, thì nàng sẽ luôn là một người hiểu ta nhất......"

Hốc mắt nóng rát, tôi thở sâu, nhanh chóng bước vội ra khỏi phòng, không để ý Ca Linh Trạch và Tát Nhĩ Mã đang kinh ngạc hô lên, khi bước qua hiên nhà, tôi thở hổn hển chạy như bay.

Tim đập mãnh liệt, tôi lao ra cổng lớn, binh sĩ Chính Bạch kỳ đang đứng đầy nơi ngã tư đường rộng lớn, Hoàng Thái Cực đứng ở cổng, dáng người cao ngất, nắng mai rực rỡ điểm chiếu vào đuôi tóc chàng, Đại Bạch và Tiểu Bạch song song đứng cạnh nhau......

Tôi thở phì phò, chàng chậm rãi xoay người, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng dần có ý cười: "Chuẩn bị tốt rồi?"

"Ừ." Tôi ra sức gật đầu, cười thật tươi với chàng.

Đời này có chàng, đã đủ rồi!

"Được——Truyền lệnh xuống, chỉnh quân xuất phát!"

Ngày hai mươi tháng bảy Thiên Mệnh năm thứ tư, Đại Kim Hãn tự mình dẫn quân tấn công Thiết Lĩnh thành. Lính phòng thủ trong thành liên tục bắn pháo, bắn tên đá, quyết giữ thành chứ không ra. Vì thế Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra lệnh tập binh, chỉ tấn công Bắc thành, dựng thang mây phá lỗ châu mai, cuối cùng trèo thành đột nhập vào đoạt Thiết Lĩnh.

Tôi lưu thủ sau doanh trại Chính Bạch kỳ, Hoàng Thái Cực đặc biệt để Đôn Đạt Lý lại nhằm bảo vệ tôi được chu toàn, tuy là như thế, nhưng khi tận mắt nhìn Hoàng Thái Cực xông pha chiến đấu, giữa làn pháo hôi cùng tên bay khắp trời để đột phá vòng vây thành, tôi lại có cảm giác huyễn hoặc về ranh giới giữa sống và chết, căng thẳng hơn cả việc bản thân trực tiếp xông pha chiến trường ấy.

Đêm đến, các tướng sĩ tiến vào Thiết Lĩnh thành phân bộ hạ trại, lúc Hoàng Thái Cực về mặt mày đều nhuốm đầy bụi, tôi mạnh mẽ kéo chàng lại, sờ soạng khắp người, từ đầu cho đến chân, mãi đến khi xác thực lông tóc chàng không bị thương, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Chàng bị tôi biến thành bộ dạng dở khóc dở cười: "Không bằng ta cởi khôi giáp ra, để nàng sờ kỹ nhé?"

"Xì!" Tôi vung tay vỗ vào ót chàng một cái, xẵng giọng nói, "Chàng tưởng mình đẹp á, cả người đầy mồ hôi khó ngửi làm sao......"

"Thật sự khó ngửi hử?" Chàng cố ý trưng ra vẻ kỳ quái muốn tiếp cận tôi, "Nàng ngửi kỹ lần nữa xem, không thấy mùi hương này rất nam tính sao?"

Tôi hét to một tiếng, cười tránh né.

Sáng hôm sau, tam quân xuất phát, tôi mới phát hiện ra đây mới là mục đích của chuyến đi này. Bởi vì Hoàng Thái Cần cần phải đồng hành cùng Đại Hãn, tôi không tiện đi cạnh chàng, chỉ có thể cùng Đôn Đạt Lý lẫn vào đám tiểu binh, từ phía sau tiến bước.

Từ phía xa thấy đội ngũ đang đi qua một mảnh cao lương, gió thu thổi rì rào, cảnh sắc tuyệt đẹp. Hít thở không khí trong lành, tâm tình tôi mới thả lỏng, bỗng dưng bốn phía vang lên tiếng giết rung trời, từ trong cao lương bất ngờ nhảy ra rất nhiều lính Mông Cổ.

Đôn Đạt Lý liên tục lùi về sau che chở cho tôi, lính Mông Cổ tuy đông, cũng không phải là đối thủ của quân Kim. Chốc lát sau đã bị quân Kim đánh đến không còn manh giáp, mới nhếch nhác không chống cự nổi bèn lui lại.

Lính Mông Cổ rút lui, quân Kim lần nữa chỉnh đội hình, tôi đang trò chuyện với Đôn Đạt Lý để dịu đi sợ hãi thì bỗng vang lên tiếng vó ngựa, Hoàng Thái Cực đã cưỡi Đại Bạch từ trước vòng lại, An Đạt Lý lòng như lửa đốt thúc ngựa theo sau.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực đầy lo lắng, sau khi thấy rõ tôi thì mới nhẹ nhàng thở ra, thoáng gật đầu, sau đó kéo ngựa nhanh chóng phi đi.

"Gia đang lo lắng cho người đấy phúc tấn." Đôn Đạt Lý cúi đầu nói nhỏ.

Nhìn bóng dáng đang đi xa của Hoàng Thái Cực, tôi băn khoăn hồi lâu, không khỏi yếu ớt thở dài: "Ta muốn theo chàng chinh chiến là sai rồi chăng? Ta không hề muốn......trở thành gánh nặng của chàng."

Sau khi chỉnh quân xong xuôi, đội quân tiếp tục tấn công, trực tiếp đuổi giết lính Mông Cổ ở Liêu Hà. Sau đó tấn công Khách Nhĩ Khách Trát Lỗ Đặc bộ, bắt giữ được bối lặc Trát Lỗ Đặc Giới Trại, hai người con của hắn là Sắc Đặc Kỳ Nhĩ, Kha Hi Khắc Đồ cùng đại thần thân tín là Đại Cáp Nhĩ Tháp Bố và hơn mười đại thần khác, tổng cộng hơn một trăm năm mươi người.

Quân Kim giành được thắng lợi lớn, nhưng sau khi bắt giữ Giới Trại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chưa giết hắn ta, mà chỉ nhốt hắn vào lồng gỗ. Đại quân đóng tại Trát Lỗ Đặc bộ ba ngày, năm nghìn quân rải rác toàn phạm vi một trăm dặm.

"Nhưng có chuyện gì quan trọng hơn cả kẻ địch chạy trốn sao?" Phát động nhân lực nhiều như vậy, cuối cùng là bắt Trát Lỗ Đặc đi khai quật ba thước đất, một chút cũng không được bỏ qua.

"Không phải." Ánh mắt Hoàng Thái Cực trở nên sâu xa, con ngươi đen sẫm như mực, bên môi gợi lên một tia cười lạnh.

Trong phút chốc tôi như bị điện giật, lập tức tỉnh ngộ.

"Giới Trại nói hắn không rõ đã kéo Bố Hỉ Á Mã Lạp tới nơi nào để chôn, đụng vào......tính tình nóng nảy, ngang tàng của của Hãn a mã, ông ấy nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Tôi ảm đạm gục đầu xuống.

Ba năm rồi! Nếu tôi thật sự chết tại nơi đó, e rằng hài cốt đã sớm bị chim thú cắn sạch, xương cốt đã không còn, dù có quật ba thước đất lên đi nữa thì có ích gì?

"Du Nhiên!" Hoàng Thái Cực ôm chặt lấy tôi, hô hấp nóng hổi từ người chàng truyền đến, "Hãy quên hết đi......"

Tôi gật đầu, miễn cường cười nói: "Ta đã sớm quên rồi."

Chàng bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp khó hiểu, nhưng lập tức mỉm cười vỗ vai tôi: "Vậy thì tốt rồi. Ta phải ra ngoài một lát. Tuy biết tìm kiếm sẽ không có kết quả gì, có điều......chung quy vẫn phải làm cho ra vẻ."

Chốc lát Hoàng Thái Cực đã rời khỏi doanh trướng, tôi khó chịu ngồi ngẩn người, nỗi lòng vô cùng hỗn độn. Cũng không biết qua bao lâu, bỗng ngoài trướng vang đến một trận ầm ĩ, đang ngờ vực không biết nguyên do thì hai người Đôn Đạt Lý và An Đạt Lý vén màn tiến vào, tôi nhìn thấy bọn họ bèn lập tức hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

An Đạt Lý mím môi, có chút khó xử đáp: "Vừa rồi bối lặc đã lôi Giới Trại ra khỏi lồng gỗ đánh hắn tới nỗi bán sống bán chết!"

"Cái gì?!" Tôi vừa sợ vừa sốt ruột, đứng bật dậy khỏi ghế dựa.

Đôn Đạt Lý mỉm cười giải thích: "Mới vừa rồi gia đánh cho tên Giới Trại ấy hộc máu, cả hai vị đại nhân Ngạch Diệc Đô và An Phí Dương Cổ khi chứng kiến lập tức tiến đến khuyên can, kết quả vừa mới kéo gia ra khỏi, Đại bối lặc bên cạnh bỗng chốc nổi điên, đấm Giới Trại một quyền khiến hắn lệch cả mũi rồi đè hắn xuống đất đánh tới thoi thóp, lúc này mới bắt đầu ầm ĩ lên......nếu không có người bên cạnh kéo hắn ra mau chỉ sợ mạng chó của tên Giới Trại đó đã sớm mất! Trong quân đội, Đại bối lặc vốn nổi tiếng là khoan hậu nhân từ, nhưng vừa nãy lúc đánh người, khí thế ấy trước đây chưa hề thấy khiến lòng người khác phải rét run, bên ngoài có người truyền rằng đó là bối lặc đang báo tư thù về mối hận đoạt thê năm xưa......không phải là chuyện gì lớn, xin phúc tấn chớ phiền lòng. Trong lòng gia đã có tính toán cả rồi."

Người tôi khẽ nhoáng lên một cái rồi suy sụp ngồi lại ghế dựa.

An Đạt Lý lắc đầu: "Giới Trại tuy bại khấu, nhưng Đại Hãn hạ lệnh nhốt hắn, nếu không có chỉ dụ thì người khác không được tùy ý xử hắn. Tuy bối lặc gia đã có suy tính nhưng lúc này chỉ sợ phải......"

"Có Đại bối lặc che chở, bối lặc gia bất quá chịu chút quở trách, phạt chút ngân lượng mà thôi."

Tôi đưa tay che mặt, ý thức hỗn độn dần khôi phục lại, tôi thở ra một hơi dài: "Không sao! Sẽ không sao đâu......gia chàng tự có chừng mực."

Làm ra vẻ mà thôi! Thời khắc gay go nên nắm vững cái gì, chàng đều biết rõ hơn ai hết.

Chỉ là.......Đại Thiện! Đại Thiện......

Việc gì mà phải vậy? Việc gì mà phải tự làm khổ mình như thế......

Năm ngày sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang theo Giới Trại tiến hành lui binh, chỉ để lại lực lượng một Ngưu Lục Chính Bạch kỳ của Hoàng Thái Cực.

"Đông Ca......"

Tôi nhịn không được run lên. Đã rất lâu rồi Hoàng Thái Cực chưa gọi lại cái tên này, khi nghe lại vừa xa lạ vừa sâu thẳm làm sao.

"Hãn a mã phạt ta ở lại nơi này, tạo một tòa y quan chủng* cho Bố Hỉ Á Mã Lạp." Chàng chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn về đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, bỗng giơ một ngón tay lên, "Đông Ca! Lần này, quá khứ của nàng sẽ hoàn toàn bị chôn vùi, ta tặng nàng một cuộc đời hoàn toàn mới!"

*Phần mộ để chôn quần áo và di vật.

Ánh tà dương rực rỡ thần bí vẽ nên một đường ngang màu vỏ quýt trên mặt đất, tôi nheo mắt, quét sạch những bi ai nhàn nhạt trong lòng, cười nói: "Y quan chủng à? Được——Rất được!" Tâm tư thoáng xao động, trong đầu bỗng hiện ra tòa cổ mộ thần bí kia, tim bỗng chốc rơi mất một nhịp, tôi hô nhỏ, kêu lên, "Trời ơi! Chẳng lẽ......" Quay đầu nhìn, Hoàng Thái Cực sóng vai cưỡi Đại Bạch đang hoang mang nhìn về phía tôi.

Tôi cười khúc khích, bắt lấy bờm Tiểu Bạch rồi nhoài người nằm trên lưng nó, khóe mắt ẩm ướt, tôi cười đến ná thở.

"Du Nhiên!"

"Hả, không có gì......không có gì." Tôi lập tức ngừng cười, "Hoàng Thái Cực, y quan chủng của Bố Hỉ Á Mã Lạp, có thể do em định đoạt không?"

Chàng nhướng mày.

"Em sẽ tạo cho mình một cái huyệt không giống người thường!" Tôi giang hai tay, hứng lấy cơn gió nhẹ lành lạnh, tôi dịu dàng mỉm cười, "Hoàng Thái Cực! Vô luận cái huyệt này có tạo ra cổ quái kinh ngạc như nào thế, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai ra sao, chàng cũng đừng hỏi gì hết nhé, sau này nếu có cơ hội, em sẽ giải thích toàn bộ đầu đuôi góc ngọn cho chàng nghe......chàng đồng ý chăng?"

Chàng sủng nịch nhìn tôi: "Tất cả đều thuận theo nàng hết."
Bình Luận (0)
Comment