Độc Chiếm Bảo Bối Lãnh Cảm

Chương 6

Trong giảng đường D của trường đại học Khả Quan danh tiếng có một sự yên tĩnh kì lạ. Nguyên nhân là do một nữ nhân xinh đẹp đang nhắm đôi mắt nai xinh đẹp của mình ngủ, là Trương Bối Nhi. Khi cô ngủ, không ai dám đụng vào. Mặc dù giảng đường chật kín nhưng không ai dám nói to phá giấc ngủ của cô. Lần trước, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Ôn thị- Ôn Diễm Vy phá giấc ngủ của cô, bị bóp cổ suýt chết nghẹt. Mà người cả gan bóp cổ tiểu thư Ôn danh giá chính là Trương Bối Nhi. Tưởng rằng sau vụ đó Bối Nhi sẽ bị dạy một trận. Ai ngờ cả Ôn gia phải đến tận trường xin lỗi Trương Bối Nhi. Còn cô, cơ bản là không quan tâm đến lời xin lỗi. Bây giờ ai cũng phải đề phòng cái miệng khi cô ngủ.

Đến khi chuông vào tiết vang lên cô mới thản nhiên mở mắt.

- A Nhi, A Nhi..

Hắc Uyển thấy cô tỉnh, thì thầm gọi. Cô chậm rãi quay đầu sang, thờ ơ nhìn người con gái tuyệt sắc vừa gọi mình.

- Hôm nay.. Cậu đến nhà mình chơi được không?

- Hắc Long, đúng không?

Cô hỏi mà như không hỏi. Vốn dĩ đã biết câu trả lời. Chắc chắn đây là cái cớ để bang chủ Hắc bang- Hắc Long gặp cô. Nhưng mà, đến nhà thì hơi xa căn cứ rồi! Đã vậy còn phải dùng đến Hắc tiểu thư, bang hội này, thật kém đi.

- Ừm đúng. Anh mình mời cậu đến.

Hắc Uyển nghe cô hỏi thì gật đầu như gà mổ thóc. Lúc đầu khi nghe Giác Phong hỏi, cô cũng thấy lạ khi anh mình mời con gái đến nhà. Nhưng anh cô chịu mở lòng là cô vui rồi. Biết đâu lại có hỉ sự!

- Cảm ơn.

Bối Nhi nói một cáu cụt lủn, hàm ý người khác có thể không có hiểu nhưng Hắc Uyển chắc chắn có thể.

- Đến dùng một bữa thôi mà!!!

Hắc Uyển thấy cô từ chối liền làm nũng. Nhưng nhận lại cho cô lại là một ánh mắt giết người không hề có chút tình cảm, băng lãnh ngàn năm.

- Không có hứng.

- Ừm vậy thôi...

Hắc Uyển thấy thế cũng không nói thêm gì, im ỉm nhưng đầy uất ức như một con cún con. Bối Nhi từ trước đến nay không bao giờ nói không làm gì, không đi đâu, không ăn gì... Chỉ có duy nhất " không có hứng". Mà khi cô nói "không có hứng", tốt nhất không nên nói thêm. Vớ vẩn không chừng lại bị đuổi học.

Hắc thị tuy là tập đoàn lớn mạnh nhất, có thể hô phong hoán vũ ở giới tài chính, thay đổi cục diện mọi cuộc chơi nhưng với Trương Bối Nhi, Hắc Uyển vẫn luôn có cảm giác khác lạ, tốt nhất không nên đụng vào.

Chả mấy chốc đã hết tiết, xách cặp lên, Bối Nhi uể oải bước ra khỏi giảng đường. Khi bước vào con ngõ nhỏ mới mở miệng:

- Ra.

Cùng lúc này, 3 người lạ mặt mặc đồ đen xuất hiện, sau lưng cô, La Chí Thần cũng đi ra. Đôi mắt cô lười nhác liếc 3 người trước mặt, tay ra lệnh cho La Chí Thần không động thủ.

Sự im lặng bao trùm, sặc mùi thuốc súng. Chỉ cần có chút động tĩnh cũng sẽ giết.

- Đi thôi. Còn đợi ai nữa sao?

Bối Nhi mở miệng trước, giọng nói có phần bị bóp méo nhưng tuyệt hảo đến nỗi không thể nhận ra.

3 người áo đen đánh mắt về La Chí Thần, rất nhanh nhưng không thoát nổi quan sát của Bối Nhi.

- Sẽ không. Yên tâm.

Lúc này 3 người kia mới quay người, ra hiệu. Cô và La Chí Thần chậm rãi đi theo. Bối Nhi thì thanh thản, Chí Thần thì cẩn thận xem xét từng chỗ.

Căn cứ của Hắc bang là một thế giới ngầm khổng lồ nằm dưới mặt đất. Bên trên là một căn biệt thự đồ sộ mang hơi hướng Châu Âu thế kỉ 18. Nghe nói đó là nơi ở của Hắc bang chủ- Hắc Long, không ai được vào, bất khả xâm phạm.

Bối Nhi và Chí Thần được dẫn vào một gian phòng rộng có tông màu chủ đề là đen, rất lạnh lẽo. Ngồi vào được không lâu thì một nam nhân có khí chất vô cùng đặc biệt bước vào. Dáng người cao lớn lộ ra các phần cơ chắc chắn. Khuôn mặt góc cạnh, lộ rõ xương quai hàm vuông vắn. Lông mày kiếm với đôi mắt bạc của chim ưng. Môi mỏng cương nghị. Là Hắc Long.

Hắn bước vào phòng thì nhìn thấy một nam một nữ ở trong. Nam nhân là La Chí Thần, hắn biết, thậm chí là quen. Trận đấu khi còn ở trường sát thủ ngầm hồi bé, hắn còn nhớ như nguyên. Chí Thần đứng đằng sau người nữ nhân.

Mái tóc xanh ngọc búi gọn, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thoát. Đôi mắt nai cùng màu tóc rất vô hồn, rất băng giá. Bờ môi mỏng manh như làn nước trong suốt, tưởng như chạm vào sẽ tan ra. Dáng người đầy đặn, các đường cong gợi cảm đều khéo léo giấu kín sau lớp áo. Đích thị là một đại mĩ nhân. Nhưng hắn cảm nhận được cả người cô phát ra một khí chất đáng sợ, lạnh lẽo, vô tâm đến mức làm hắn...run sợ. Không, đúng hơn là rung động, rung động trước không khí tản ra từ cô

Hắn đứng người trong giây lát... Hắn đang rung động sao? Trước giờ hắn chưa bao giờ rung động... Hơn nữa đây còn là một cô gái nguy hiểm? Không thể nào. Lấy lại khí chất của một bang chủ lạnh lùng, kiêu ngạo, hắn đi đến, chìa tay ra, giọng nói lạnh băng chào hỏi:

- Hắc Long, bang chủ Hắc bang.

Bối Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt vẫn lãnh đạm, không để tâm, thậm chí không thèm trả lời lời chào văn hoá kia.

- Có khí chất. Có tài. Thiếu một chút.

Cô lẩm bẩm một vài từ rời rạc. Chỉ có La Chí Thần mới biết cô đang đánh giá Hắc Long cho kẻ kế thừa Đế chế ngầm. Hắc Long nghe cô nói không hiểu được, đành mở miệng:

- Trương tiểu thư, có vấn đề gì sao?

Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo chút âm u.

Bối Nhi ngước lên nhìn vào đôi mắt sắc bén của Hắc Long. Đôi mắt của cô như khoan sâu vào tâm hồn hắn, không chút nhân nhượng. Đôi môi khẽ mở:

- Tôi tự hỏi tại sao Hắc thiếu gia có thể đưa Hắc bang lên vị trí đứng đầu của thế giới ngoài vòng pháp luật?

Hắc Long cứng người. Cô gái này, độc mồm độc miệng, không biết mình đang đụng đến ai sao.

Ngay khi hắn định bóp cổ Bối Nhi thì bàn tay to lớn của La Chí Thần đã ngăn hắn lại

- Mong Hắc thiếu gia không đụng vào cô chủ của tôi.

Hắc Long cười thầm, cô chủ sao? Trương Bối Nhi này, lá gan cũng thật là to!
Bình Luận (0)
Comment