Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1206

Lập tức, lòng Triệu Húc Hàn mềm mại, tan chảy ra, nói: “Anh cũng nhớ em. Sáng mai chuẩn bị chút đi, chúng ta đi Thụy Sĩ bắt Úy Mẫn Nhi.”

“Khụ khụ khụ, anh Hàn, anh đừng nóng giận nha. Thật ra, thật ra Úy Mẫn Nhi đã bị bắt, nhốt trong hầm của anh Thiết, anh trở lại là có thể nhìn thấy cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn báo cáo thành thật.

“Bắt được rồi? Em và Thiết Quý Hoành đi bắt?” Giọng Triệu Húc Hàn bên kia khá lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đúng vậy, đi phòng an toàn, chẳng qua mọi việc đều rất cẩn thận. Em không muốn anh trở về quá mệt mỏi, cho nên điều bọn em có thể làm thì đã làm trước, để anh trở về thì có thể nghỉ ngơi. Anh Hàn, em hy vọng mình có thể hỗ trợ.”

Triệu Húc Hàn im lặng, thật lâu sau mới nói: “Được, anh sắp bay rồi, về rồi nói sau, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Vâng, anh ngủ ngon. Em nhớ anh, moah ~” Kỷ Hi Nguyệt bên này gửi một nụ hôn thật lớn.

“Ngủ ngon, moah moah!” Triệu Húc Hàn vậy mà cũng gửi về một nụ hôn, khiến Kỷ Hi Nguyệt cười nở hoa.

Hôm sau, chờ Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt thì đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Cô không sợ hãi, tựa hồ đã nghĩ đến. Cô dụi mắt, nói: “Anh Hàn, chào buổi sáng, anh đã trở lại, sao không ngủ đi?”

“Vừa về không đến mười phút, thấy em lập tức sắp tỉnh nên anh thay đổi quần áo rồi đến đây nhìn em.” Triệu Húc Hàn lập tức kéo ra chăn, chui vào, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

Sau khi cúi đầu hôn môi, hôn trán của cô một chút, hai mắt anh thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Hàn, anh nhìn qua rất mệt, tiêu tốn rất lớn hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Việc bên kia thế nào? Có phải các nguyên lão làm khó dễ anh và Long Bân không?”

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ cô lo lắng cho anh, ngực cảm giác hạnh phúc căng tràn, ngay sau đó anh hôn môi cô một cái rồi nói: “Không sao, em đừng lo lắng. Sao anh lại không biết ý nghĩ của các nguyên lão, họ chỉ không muốn anh làm bất cứ việc gì vượt qua sự khống chế của bọn họ.”

Nói rồi, khóe miệng anh gợi lên một nụ cười lạnh lùng, mang theo khí thế âm trầm, sắc bén.

“Việc của Tôn gia thì sao? Bọn họ xử lý thế nào? Sẽ không mặc kệ chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, lập tức sắc mặc khá xấu hổ, nói: “Nói ra em đừng nóng giận được không?”

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt thì đột nhiên cười nói: “Có phải bởi vì bọn họ không thích em cho nên sẽ không giúp anh không?”

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Ai, em không đủ tư cách trở thành chủ mẫu Triệu gia, nếu anh vẫn luôn quen em thì bọn họ sẽ không ủng hộ anh gì nữa. Trừ khi anh và em chia tay, dựa theo chỉ thị của bọn họ, lựa chọn người phụ nữ bọn họ thích.”

“Úy Mẫn Nhi?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

“Úy Mẫn Nhi không thể được, nhưng bọn họ sẽ lại tìm kiếm người phụ nữ thích hợp với anh và Triệu.” Triệu Húc Hàn cười lạnh.

“Anh có nói em là người luyện khí công chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Chưa, tạm thời sẽ không để cho bọn họ biết, chẳng qua cũng việc sớm muộn.”

“Cho nên cho dù Tôn gia xuất động cả bọn giết anh thì bọn họ cũng sẽ không giúp anh, chỉ nhìn anh chết?” Giọng Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên bén nhọn.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng là thế. Cho nên đã đến lúc thay đổi quy củ Triệu gia.”

“Mẹ nó! Những người này bị ngu hả, thật sự cho rằng bọn họ là người Triệu gia à? Triệu gia bồi dưỡng bọn họ, vậy mà cuối cùng còn không bảo vệ gia chủ Triệu gia, vậy cần bọn họ làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự tức giận đầy bụng, chưa từng thấy quy củ gia tộc nào như vậy.

Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Cho nên sinh hoạt sau đó sẽ khá gian nan, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”
Bình Luận (0)
Comment