Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1262

Tần Hạo hừ một tiếng, nói: “Có ý nghĩa không?”

“Bảo anh nói thì nói đi! Đây là trình tự!” Ngô Phương Châu gầm lên một tiếng.

“Tần Hạo, 30 tuổi!” Tần Hạo nói xong, ánh mắt lại lạnh lùng liếc Kỷ Hi Nguyệt một cái.

“Nói hành trình phạm tội của anh!” Ngô Phương Châu tiếp tục nói.

“Các người còn rõ hơn chính tôi còn gì?” Tần Hạo cười lạnh.

Ngô Phương Châu tức giận đến mức lại gõ cái bàn, nhưng Tần Hạo lại không nói, một thái đội xem anh làm được gì tôi.

Kỷ Hi Nguyệt mở miệng, nói: “Tần Hạo, Đường Tuyết Mai sắp đặt tai nạn xe cộ giết người tình đầu của anh, anh để cho Đường Tuyết Mai chuộc tội, để cô ta giúp anh làm nhiều chuyện xấu. Anh cảm thấy mình rất thông minh đúng không?”

“Đó là cô ta gieo gió gặt bão, loại đàn bà này sớm muộn gì cũng chết!” Tần Hạo cười lạnh, nói.

“Cô ta xác thật đáng chết, nhưng chỉ là bởi vì quá mức mê luyến anh, cũng bi kịch của cô ta. Nhưng Tần Hạo anh cũng không phải người tốt, ở phố Châu anh đã thiết kế giết hại hai vợ chồng khách thuê ở nhà cũ của anh, còn muốn giá họa cho em trai mình. Cũng may em trai anh phúc lớn mạng lớn, nhặt về một mạng, kết quả vẫn bị anh hại ngồi tù. Những việc này anh có thừa nhận không?”

“Vương Nguyệt, cô biết không ít ha!” Tần Hạo nhìn cô: “Quả nhiên là làm phóng viên.”

“Đương nhiên, anh muốn tham ô công ty cha tôi, tôi tự nhiên muốn bắt anh ra!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Cha cô?” Tần Hạo hơi nhíu mày, có dự cảm không tốt.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cười nói: “Cha tôi là Kỷ Thượng Hải, ông của anh đó, chắc anh sẽ quen chứ hả?”

“Cô, cô là Kỷ Hi Nguyệt!” Tần Hạo rất khiếp sợ, không tưởng được người vẫn luôn quấn lấy án tai nạn xe cộ không bỏ lại là con gái Kỷ Thượng Hải. Nếu không phải cô vẫn luôn theo dõi, tra ra trướng mục bất động sản Kỷ Tinh thì sao anh ta lại lật thuyền trong mương được?

“Đúng vậy. Vương Nguyệt chỉ là một thân phận lúc tôi làm phóng viên. Anh tham ô không nói, vậy mà còn muốn chế tạo tai nạn xe cộ, liên lụy người vô tội, tạo thành một loạt thảm kịch phía sau. Rốt cuộc anh có phải người không, còn có tim không?” Kỷ Hi Nguyệt quát lên.

Tần Hạo nheo đôi mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta lại thua trong tay một cô gái trẻ. Rốt cuộc sao cô biết anh ta có liên quan đến tai nạn xe cộ, sao cô có thể tra ra anh ta tham ô, anh ta tự nhận đã làm việc không kẽ hở.

Chỉ là anh ta không thể tưởng được Kỷ Hi Nguyệt đã sống lại một lần. Đời trước anh ta là người xấu lớn nhất trong đời cô, liên thủ với Đường Tuyết Mai hại chết cha cô, còn có ý đồ cường bạo cô, đẩy cô xuống lầu cho chết.

Từng cảnh để Kỷ Hi Nguyệt hồi tưởng lại, có thù hận cực sâu với người đàn ông trước mặt này.

“Tần Hạo, anh thành thật trả lời đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt nói một câu.

Tần Hạo chậm rãi thu lại ánh mắt. Anh ta biết tới tình hình này thì đã không có đường lui nào nữa rồi.

“Cô muốn lấy tư liệu trực tiếp?” Tần Hạo hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói: “Có thể nói thế, cũng có thể nói không phải. Phóng viên không phải công việc kiếm cơm của tôi, chỉ là lúc trước tôi tham dự bắt giữ Đường Tuyết Mai và em trai anh, cho nên cũng đến án của anh này.”

“Cô đánh hay đó, tốc độ rất nhanh, vậy mà có thể né cả đạn.” Tần Hạo nghĩ đến cảnh trong thông đạo lúc trước, anh ta hơi không thể tưởng tượng.

“Không, là độ chính xác của anh quá kém. Nhiều nhất tôi chỉ là một người biết võ, đây cũng phải cảm ơn nhóm tội phạm các anh ban tặng. Làm phóng viên đều nguy hiểm, tôi tự nhiên muốn học thêm chút thuật phòng thân.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Tần Hạo, anh vẫn nên thành thật khia ra đi! Bên trên vẫn luôn rất coi trọng án tử của anh! Thành thật khai ra còn có thể đi thoải mái chút, nếu không thành thật thì chỉ có anh chịu khổ thôi!” Ngô Phương Châu thở phì phì, nói.
Bình Luận (0)
Comment