Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 186

Liễu Đông sững người. Kỷ Hi Nguyệt không giải thích, tiếp tục chụp các góc độ khác nhau.

Chưa tới nửa giờ sau, người đến xem đông như nêm, xe cảnh sát cũng đã tới, các phương tiện truyền thông khác nghe được tin tức cũng đổ xô đến.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông lúc này đang ngồi trong quán nước sắp xếp lại bản thảo chuẩn bị gửi đi.

“Liễu Đông, nếu cậu cảm thấy tôi bịa chuyện, đưa tin không đúng sự thật, vậy thì chỉ cần dùng tên của tôi thôi, để tránh trường hợp cậu bị liên lụy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông nghiêm túc nói.

“Chị Nguyệt, chúng ta là một nhóm, tôi tin chị. Người đàn ông  mặc áo khoác xanh hồi nãy đi qua đi lại quả thực có chút khả nghi. Để có thể làm yên lòng người dân thì lời nói dối có thiện ý tôi vẫn tán thành.”

Lời nói của Liễu Đông làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại bức ảnh, ngoài việc đám đông hoảng loạn ra thì bức ảnh của người đàn ông mặc áo khoác xanh lam cũng được chính sửa rõ nét và đăng lên. Sau khi nhấn nút gửi đi, tin tức hậu trường hiện lên trên di động của Lộc Hùng.

Lộc Hùng lúc này đang uống canh của vợ nấu, vừa nhìn thấy bức ảnh thi thể xuất hiện trong tin tức thì lập tức phun toàn bộ canh ra  ngoài.

Anh ta đứng bật dậy, sau khi xem xong, thấy hai cái tên Vương Nguyệt và Liễu Đông ở cuối cùng thì trực tiếp hồi âm một chữ: “Đăng!”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đăng lên mạng, sau đó tiếp tục theo dõi các tin tức liên quan. Cô đứng đợi bên bờ sông cho đến khi bác sĩ pháp y và cảnh sát rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Đông thấy thông báo lượt truy cập đã vượt quá một triệu, bình luận cũng rất sôi nổi với đủ các loại giọng điệu khác nhau.

Nhưng đại đa số vẫn là đáng sợ quá, kinh khủng quá.

Hung thủ quá biến thái và độc ác.

Tóm được là tốt, nếu không chắc không dám ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt khá mệt mỏi, cô chuẩn bị về nhà nghĩ ngơi thì di động đổ chuông.

“Là Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long đúng không?” Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Vâng, tôi là Vương Nguyệt.”

“Mời cô lập tức đến đồn cảnh sát khu vực để hỗ trợ điều tra.”

“Được, tôi qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt biết chuyện này sớm muốn gì cũng đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, dù sao hài cốt cũng mới chuyển đi.

“Chị Nguyệt, làm sao vậy?” Liễu Đông sắp lại máy ảnh rồi hỏi thăm.

“Tôi phải tới đồn cảnh sát một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.

Liễu Đông sững người: “Tôi đi với chị.”

“Không cần đâu. Cậu nói chuyện với sếp một chút đi, lỡ như có chuyện thì anh ấy cũng có sự chuẩn bị từ trước.” Kỷ Hi Nguyệt  nói xong thì mỉm cười rời đi.

Liễu Đông nhủ thầm, cô chắc chắn tên hung thủ như vậy  nên mới thay mặt cảnh sát nói rằng hung thủ đã bị nhốt, nếu không phải người áo xanh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Có khả năng bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long sẽ bị chỉnh đốn sâu sắc.

Nhưng cậu không biết tại sao lại rất tin tưởng cô.

Bởi vì Vương Nguyệt không phải là người bốc đồng làm theo cảm tính, đặc biệt là đối với tin tức.

Nhưng cậu vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện thoại cho Lộc Hùng.

“Sao cơ! Đó không phải là hung thủ sao? Là cô ấy tự suy đoán?” Lộc Hùng bỗng thấy bất ổn, “Sao cô ấy lại hồ đồ như vậy chứ!”

“Sếp, người đàn ông mặc áo xanh đó thực sự rất khả nghi, chị Nguyệt cũng vì không muốn người dân phải hoảng loạn nên mới đưa tin như vậy.”

“Ẩu tả! Nếu không phải thì bộ phận tin tức của chúng ta sẽ mất đi tính chân thực, sau này làm sao có thể làm tin tức nữa!” Lộc Hùng tức giận đến nỗi các cơ thịt trên mặt cũng run lên bần bật.

Liễu Đông trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh  nói: “Sếp, chúng ta phải tin tưởng Vương Nguyệt. Anh không thấy trước đây cô ấy làm tin tức táo bạo thế nào sao?”

“Mặc kệ nói thế nào, chuyện này cô ấy đã làm quá tay rồi. Cậu tới sở cảnh sát với cô ấy đi, tôi sẽ cáo báo tình hình lên cấp trên.” Lộc Hùng nói dứt câu thì tắt máy.

Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở nhà cổ của Triệu gia, đối diện anh là vẻ mặt không mấy thiện cảm của anh lớn Triệu Nhất Gia, khóe miệng anh câu lên một nụ cười thờ ơ lạnh nhạt.
Bình Luận (0)
Comment