Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 188

“Đội trưởng Trương, anh xem, sau khi xác chết được phát hiện thì người này đã rời khỏi đó. Trong cả video và ảnh chụp tôi ghi lại đều không thấy dấu vết của người này. Anh nói xem vụ án lớn như vậy tại sao người này chẳng có chút hiếu kỳ gì mà liền rời đi?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói.

Trương Cường cẩn thận nhìn bức ảnh, quả nhiên là không thấy người đàn ông đó đâu cả. Ánh  mắt anh ta tối xuống.

“Cứ cho tên này là hung thủ, cô đưa tin như vậy có thể xoa dịu dư luận nhưng nếu không phải hung thủ thì làm sao đây, người dân sẽ quay qua nghi ngờ năng lực của cảnh sát chúng tôi. Cô có cân nhắc tính chất nghiêm trọng của sự tình không?”

Trương Cường quả thực không biết cô gái này đang nghĩ gì trong đầu.

Giới trẻ bây giờ có phải quá bốc đồng rồi không? Hoàn toàn không suy tính đến hậu quả sao?

“Chính vì cân nhắc tính nghiêm trọng của sự việc nên tôi mới làm như vậy. Làm phiền đội trưởng Trương nhanh chóng phá án. Đây là một kẻ giết người điên cuồng!” Kỷ Hi Nguyệt điềm tĩnh nói: “So với chuyện bị nhận hình phạt, tôi cảm thấy tóm được hung thủ mới quan trọng hơn cả! Cứ tóm được hung thủ rồi xử phạt tôi không được sao?”

Liễu Đông nãy giờ vẫn đứng một góc trong phòng thẩm vấn, cậu thấy Kỷ Hi Nguyệt đối đáp bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, còn cậu thì sợ hết cả hồn.

Trương Cường dở khóc dở cười, nhìn bảng tên phóng viên thực tập rồi nhìn dáng vẻ xấu xí của cô, trong lòng anh ta nhủ thầm cô gái này có lẽ là một thanh niên có tư tưởng cực đoan.

“Đội trưởng Trương, chị Nguyệt nói rất có căn cứ, các anh cứ tóm người đàn ông này tới hỏi thử đi. Nếu không phải chúng tôi sẽ công khai xin lỗi sửa chữa lỗi lầm.” Liễu Đông sau một hồi suy nghĩ thì lên tiếng.

Trương Cường liếc cậu: “Không cần cậu nói thì chúng tôi cũng đã sớm tóm người này rồi. Bất kể có phải hay là không, tên này cũng rất khả nghi.”

“Vậy, chúng tôi đi được chưa?” Liễu Đông hỏi dò.

“Liễu Đông, tôi chưa muốn đi. Tôi muốn nhìn thấy người đàn ông này bị bắt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

Liễu Đông gật đầu: “Được, tôi đợi với chị.”

Trương Cường bực bội nói: “Vậy các cô ngồi ở đây đi, bên ngoài đang rất náo loạn.”

“Đội trưởng Trương, anh sẽ phải biết ơn tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng nói với  anh ta.

Trương Cường sững sờ, cảm giác da đầu có chút tê rần. Lẽ nào tên đó là hung thủ?

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trương Cường mở cửa thì nhìn thấy lãnh đạo của mình.

“Trương Cường, Vương Nguyệt không phải là hung thủ, cậu không cần phải thẩm vấn,  luật sư của cô ấy đến rồi.” Trưởng đồn Lý đầu đầy mồ hôi.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông ngẩn người.

Tiêu Ân xuất hiện, Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thì lập tức hiểu ra.

“Cô Vương Nguyệt, cô không sao chứ? Tôi là luật sư của cô. Nếu cô bị bất cứ lời cảnh cáo hay đe dọa gì, xin hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ truy tố toàn bộ đồn cảnh sát.” Tiêu Ân nói chuyện rất quy cách.

Trưởng đồn Lý vội vàng nói: “Trương cường, Vương Nguyệt không phải là tội phạm, cô ấy chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Luật sư Tiêu, anh hiểu lầm rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ thả người.”

Trương Cường cũng ngẩn người nhìn Tiêu Ân, người đàn ông này cho anh ta cảm giác có chút nguy hiểm.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng sao đại ma vương lại biết nhanh vậy chứ. Nhưng trong lòng cô không khỏi cảm động.

“Tôi không sao, chỉ hỗ trợ điều tra thôi. Phải rồi luật sư Tiêu, tôi muốn đợi kết quả, anh về trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt nhìn anh ta.

“Thực sự ổn chứ?” Tiêu Ân khẽ nhíu mày.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười: “Không sao đâu. Đội trưởng Trương rất tử tế, chúng tôi chỉ thảo luận sâu vụ án một chút thôi, thật đấy.”

Trương Cường hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trưởng đồn Lý đã đích thân đến, điều này cho thấy Vương Nguyệt có hậu thuẫn vũng chắc. Anh ta lập tức cười nói: “Chúng tôi quả thực đang thảo luận vụ án. Cô Vương Nguyệt chỉ hỗ trợ thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
Bình Luận (0)
Comment