Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 213

Kỷ Hi Nguyệt đành phải nhịn đau tấn công lần nữa. Lần này là cú đá xoay người. Đôi chân dài của cô cơ hồ chỉ chạm đến bả vai của Triệu Húc Hàn.

Đáng tiếc lại bị Triệu Húc Hàn dùng tốc độ như vũ báo tóm chân cô lại, trong nháy mắt đẩy về phía trước. Kỷ Hi Nguyệt bị đẩy ngã nhào trên thảm, lại lần nữa đau đến nhe răng trợn mắt.

Nhưng cô thật sự không tin. Chẳng lẽ cô kém cỏi vậy sao?

Vì vậy, Kỷ Hi Nguyệt lại bò dậy tiếp tục tấn công. Nửa tiếng đồng hồ sau, cô mồ hôi nhễ nhãi bị Triệu Húc Hàn đánh đá tới tấp, đau đớn khiến cô muốn bật khóc.

Nhưng Triệu Húc Hàn vẫn đứng như trời trồng ở vị trí cũ, quá lắm là xê dịch trước sau trái phải tầm ba bước chân. Thực lực này quả thực chênh lệch quá lớn.

Kỷ Hi Nguyệt có chút nản chí ngã lòng, nghĩ bụng để đòi hỏi được một yêu cầu từ anh thực sự quá khó khăn.

Quả nhiên tên đàn ông này không dễ dàng cho người khác cơ hội một cách tùy tiện.

“Em chỉ có như vậy mà dám nói là tự bảo vệ mình được sao?” Thấy Kỷ Hi Nguyệt ngã xuống đất nằm thở hổn hển, Triệu Húc Hàn hờ hững nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức bò dậy: “Tôi, tôi chỉ mới học một tháng sao có thể so sánh với anh từ năm tám tuổi đã bắt đầu huấn luyện?” Cô không phục.

“Đừng viện cớ, trừ phi em không muốn đi làm nữa.” Triệu Húc Hàn nheo mắt, sự nghiêm khắc và cường thế trong đó khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.

“Haha, anh Hàn, không phải tôi chỉ nói giỡn thôi sao? Lại nào!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách tiếp tục tấn công.

Nhưng lần này cô đã hiểu cách né tránh, còn biết cách đánh úp, làm cho Triệu Húc Hàn có chút kinh ngạc và vui mừng. Xem ra người phụ nữ này không dồn ép là không được.

Một tiếng rưỡi sau, Triệu Húc Hàn vẫn đứng im trên thảm, nhưng trên đầu đã lấm tấm mồ hôi. Dù sao anh cũng phải vận động khá nhiều.

Còn Kỷ Hi Nguyệt thì nằm sấp bên mép thảm như một con chó chết, chiêu thức cuối cùng cô cũng đã sử dụng, kết quả là Triệu Húc Hàn né được, sau đó còn dùng chân đá vào mông Kỷ Hi Nguyệt, cho nên bây giờ cô mới có dáng vẻ này.

“Được rồi, tối nay đến đây thôi.” Triệu Húc Hàn chuẩn bị rời đi.

“Anh Hàn, tôi không đứng dậy được, mông đau quá.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gọi anh lại. Cô ngước đôi mắt đầy đau khổ lên nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt đau đớn của cô cũng hết hồn, lật đật chạy qua.

“Đau quá, mông muốn nát luôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đáng thương nói.

Triệu Húc Hàn muốn ôm cô lên, nhưng hình như Kỷ Hi Nguyệt rất đau đớn nên anh đành phải ngồi xổm xuống.

Kỷ Hi Nguyệt đưa tay cho anh, Triệu Húc Hàn vội nắm lấy chuẩn bị kéo cô lên.

“Đau lắm à?” Mặt Triệu Húc Hàn đầy vẻ lo lắng.

“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt vừa mới dứt câu, đột nhiên dùng sức lật người, đẩy ngã Triệu Húc Hàn nằm xuống đất rồi xoay mình phủ phục lên người anh.

“Haha, ra thảm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hưng phấn reo hò, làm gì còn dáng vẻ đau đớn như ban nãy.

Triệu Húc Hàn nằm trên đất, nửa người trên đã ra khỏi thảm. Khuôn mặt tuấn tú bất chợt khó coi đến cực điểm.

Người phụ nữ này vậy mà dám lừa anh. Vừa rồi anh còn sợ đến mức đau tim, lỡ như cô bị thương thì làm thế nào bây giờ?

Kỷ Hi Nguyệt hoan hô reo hò xong cúi đầu nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt của anh đã tối sầm rất khó coi.

Cô lật đật xoay người leo xuống, bĩu môi nói: “Anh Hàn, anh sẽ không tức giận đấy chứ?”

Triệu Húc Hàn bật dậy, vừa trở người đã dùng hai tay lôi mạnh Kỷ Hi Nguyệt, khiến cô ‘á’ lên một tiếng rồi ngã nhào vào ngực anh, phần mông của cô còn hướng lên trên.

Ngay sau đó là ba phát đánh vào mông trong trẻo vang lên, đi kèm theo đó là ba tiếng thét đau đớn trong nước mắt của Kỷ Hi Nguyệt.

Đánh xong ba phát đó, Triệu Húc Hàn lập tức đẩy cô ra, làm cô ngã nhào trên thảm, còn bản thân anh thì thoăn thoắt đứng dậy bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment