“Cô cảm thấy vợ anh ta có vấn đề sao? Một người phụ nữ mới sinh con được sáu tháng, còn trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ làm sao có chuyện đi đốt tài sản của chồng mình được?” Hạ Tâm Lan nói, “Huống hồ đội trưởng Kiều nói là đã điều tra qua vợ anh ta rồi.”
“Cô nghĩ như vậy là có thể thắng tôi rồi?’ Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.
Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười: “Được được được, đi thì đi. Không để cô tâm phục khẩu phục thì e là cô cũng sẽ không nhận thua.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Biết là tốt.”
Hạ Tâm Lan vừa lái xe vừa hỏi: “Kỷ Hi Nguyệt, cô lấy đâu ra tự tin thế? Thật sự nghĩ rằng Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn quang cảnh đường phố trước mặt, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt: “Tôi tin vào trực giác của mình, hơn nữa toàn bộ chứng cứ đều chĩa về Hoàng Đào cho nên tôi cảm thấy rất đáng ngờ. Hoàng Đào vừa nhìn là đã thấy thông mình, sao có thể làm ra chuyện này mà đến một chút năng lực phản trinh sát cũng không có?”
“Cô thấy anh ta thông minh chỗ nào?” Hạ Tâm Lan khó hiểu hỏi.
“Bởi vì não bận thông minh nên đầu mới không mọc tóc.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả.
Hạ Tâm Lan bật ra một tiếng rồi cũng phá lên cười.
“Kỷ Hi Nguyệt, tôi hơi bị thích cô rồi đấy, haha.” Hạ Tâm Lan cũng thoải mái cười lớn.
“Dừng! Tôi không cần cô thích. Chỉ cần cô thua thì nhớ kiên cường một chút, đừng vì Cố Cửu mà đòi sống đòi chết. Người phụ nữ xuất sắc như cô hà tất gì phải thắt cổ trên một cái cây cơ chứ. Đợi đến lúc cô buông tay được cô sẽ phát hiện trên thế gian còn rất nhiều người, rất nhiều chuyện để cô theo đuổi, thật đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta cười.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô mới hai mốt tuổi thôi đúng không? Sao nói chuyện cứ như người từng trải thế? Ồ ồ, cô đã từng thất tình chứ gì, là Triệu Vân Sâm đúng không?” Hạ Tâm Lan nhớ ra.
“Ừm, yêu rồi mới biết bản thân bị mù mắt, càng nhận ra rằng ngoài đàn ông thì còn rất nhiều điều đáng làm và bảo vệ hơn, ví dụ như tình thân, tình bạn, hoặc là sơ tâm*.” Kỷ Hi Nguyệt cười rất xinh đẹp.
(Sơ tâm: hiểu nôm na như ý định ban đầu, chính kiến của bản thân. Ví dụ như câu: Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung: không quên ý nguyện ban đầu, mới có thể vẹn toàn trước sau.)“Được rồi được rồi, y chang như bà cụ già. Tôi sợ cô rồi đấy.” Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười, “Nhưng bây giờ tôi đã hơi biết tại sao Cố Cửu lại thích cô rồi.’
“Haha, tôi xuất sắc sinh đẹp như vậy, anh ấy thích tôi cũng là chuyện bình thường.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ đùa.
“Ôi trời, mặt của cô vứt đâu cả rồi!” Hạ Tâm Lan cũng đến chịu.
“Mặt đang ở đây, rất dịu dàng và xinh đẹp.” Kỷ Hi Nguyệt nựng gương mặt mềm mịn của mình.
“Cô, cô, cười chết tôi mất. Aiya,đừng chọc tôi cười nữa, tôi đang lái xe đấy.” Hạ Tâm Lan cười đau cả bụng, xém chút nữa muốn lái xe chệch đường ray.
“Được rồi được rồi, không chọc cô nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta cười rất vui vẻ thì nói: “Cô cười lên thực sự rất đẹp, nhìn rất phóng khoáng và đáng ngưỡng mộ. Cho nên cô ấy à, đừng vì một người đàn ông mà bỏ đi mặt đẹp nhất của mình.”
Hạ Tâm Lan chợt sững người, sau đó cười gượng nói: “Làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng tôi sẽ nghe theo lời của cô, cho dù có thua cũng sẽ chấp nhận tất cả.”
“Haha, có phải cô cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là hung thủ không?” Kỷ Hi Nguyêt hỏi.
‘Thật ra lúc cô đang ngồi với Hoàng Đào, tôi và phó đội trưởng Kiều cũng có trao đổi. Anh ấy cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là hung thủ thực sự. Nhưng anh ấy cũng nói, cần phải có bằng chứng. Vấn đề bây giờ là rất khó tìm bằng chứng, người thân của mười ba nạn nhân đều muốn phát điên, áp lực dư luận cũng rất lớn, vì vậy vụ án này phải nhanh chóng định án, nếu không sẽ dẫn đến bất ổn xã hội.”
Hạ Tâm Lan thở dài: “Đôi khi người dân cũng không thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí.”