Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 293

Hạ Tâm Lan chỉ vào ngực mình, “Tôi sao?” Sau đó cô ấy quay sang nhìn vẻ mặt nén cười của Kỷ Hi Nguyệt.

Người đàn ông thô kệch nói: “Đúng vậy, tiểu thư, cô là người có khí chất và xinh đẹp nhất trong sàn nhảy này, cho nên ly rượu này phải dành cho cô.” Nói xong thì đẩy ly rượu môi đỏ sang lần nữa.

Hạ Tâm Lan bây giờ mới có phản ứng, người đàn ông này thực sự là nhắm vào mình.

Lẽ nào cô ấy đã trở nên xinh đẹp như vậy?

Nhưng cho dù có trở nên xinh đẹp, người đàn ông này cũng không phù hợp với là gu thẫm mỹ của cô ấy.

“Xin lỗi nhé. Tôi không muốn.” Hạ Tâm Lan hoàn hồn, lập tức lắc đầu từ chối, “Thưa anh, anh vẫn nên tặng cho vị tiểu thư khác thì hơn.”

Mọi người xung quanh lập tức la ó. Người đàn ông thô kệch có chút xấu hổ, “Tiểu thư, nhiều người đang nhìn như vậy. Cho tôi chút mặt mũi đi mà.”

“Xin lỗi, tôi không uống.” Hạ Tâm Lan cười gằn một tiếng. Là anh tự muốn tặng, tại sao phải cho anh mặt mũi, uống xong rồi thì thế nào? Uống đồ của anh chẳng phải đã chịu ơn anh sao?

“Tiểu thư, cô cũng nên hợp tình hợp lý một chút chứ?” Người đàn ông thô kệch có chút không cam tâm.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Thưa anh, chị tôi không muốn uống rượu của anh, cảm phiền anh mang tặng cho vị tiểu thư khác nhé.”

Tiếng hét của mọi người càng lớn hơn.

Một người đàn ông khác tới bên cạnh người đàn ông thô kệch, nói: “Anh Bân, cô gái này không cho anh chút mặt mũi sao?”

Nói xong thì quay sang nhìn Hạ Tâm Lan: “Cô gái, anh Bân của chúng tôi đã nhìn trúng cô, cô đừng có rượu mời không uống đi uống rượu phạt. Uống đi, sau đó qua bên kia uống với anh Bân của chúng tôi thêm mấy ly.”

Khẩu khí và ánh mắt của người đàn ông này rất hung dữ.

Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó hai người phụ nữ đều nhướng mày.

“Các anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói không muốn là không muốn. Giữa nơi đông người thế này mà vẫn muốn ép người khác uống rượu sao? Ai cho các anh cái quyền đó? Lo chơi cho vui vẻ đi, đừng đi thả thính lung tung, không phải người phụ nữ nào cũng có nhiệm vụ cho anh mặt mũi đâu.” Hạ Tâm Lan cười lạnh, nhìn chằm chằm vào anh Bân.

Sắc mặt anh Bân lập tức trở nên khó coi, người anh em kia tiếp tục nói chêm vào: “Aiya, có cá tính quá nhỉ. Hôm nay ông đây kêu cô uống thì cô phải uống, nếu không đừng mơ bước ra khỏi quán bar này!”

“Đúng là nơi nào cũng có thể loại cặn bã.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài, sau đó cầm ly cocktail trên quầy bar uống một hơi.

Mọi người bắt đầu xem náo nhiệt, có bảo vệ chạy lại hòa giải.

“Anh Bân, anh Tôn, hai cô bé, hà tất phải tức giận? Mọi người đều ra ngoài giải trí, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất không phải sao?” Anh bảo vệ rõ ràng có quen biết anh Bân và người đàn ông kia. Hơn nữa người của bọn họ cũng đã đến thêm mấy người, vây quanh quầy bar nơi Kỷ Hi  Nguyệt và Hạ Tâm Lan đang ngồi. Những người khách không có liên quan  khác cũng bắt đầu tản ra.

“Là con bé này không cho anh Bân mặt mũi. Anh có bao giờ thấy anh Bân mất thể diện như vậy chưa? Hôm nay con bé này không uống hết ly rượu này thì chưa xong được đâu!” Anh Tôn hung dữ nói.

Anh Bân cười khẩy nhìn Hạ Tâm Lan. Mặc dù không lên tiếng nhưng có thể nhìn được sự phẫn nộ và hung hãn trong mắt anh ta.

“Uống em gái anh ấy! Muốn uống tự mình uống. Cưỡng ép người khác uống rượu mà còn nói lý sao!” Hạ Tâm Lan bực bội chửi bậy.

“Người phụ nữ thối tha, muốn ăn đòn mà!” Anh Tôn tát thẳng vào mặt Hạ Tâm Lan.

Kỷ Hi Nguyệt thở dài. Hạ Tâm Lan lập tức đá người tên anh Tôn kia văng ra ngoài với lực không hề nhẹ. Anh ta văng thẳng vào đám khách đang đứng xem trò ở phía sau, bỗng chốc người ngã ngựa đổ.

“Đã yên lặng uống rượu, mà vẫn bị chọc tức. Đâu ra cái thể loại cặn bã vậy chứ, liệu mà tránh xa bà ra. Nếu không gặp một lần, đánh một lần.”  Hạ Tâm Lan bốc hỏa, Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn vỗ tay tán thưởng.
Bình Luận (0)
Comment