Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 300

Kỷ Hi Nguyệt  quay lại Cảng Thành là buổi trưa. Bố Kỷ đón cô ở sân bay, và tất nhiên là không thiếu được một màn dạy giỗ, sau đó cô về lại khu dân cư Phong Nhã.

“Liễu Đông, tôi về rồi.” Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Liễu Đông, “Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Chị Nguyệt, sao chị về nhanh vậy? Tôi xuất viện rồi, vẫn khỏe. Hôm qua đã đi làm lại. Đúng rồi, Ngô Phương Châu đã bắt được người áo đen cầm cái túi.”

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Sao không nói sớm?”

“Sáng nay đi làm tôi cũng mới biết, tôi gọi điện thoại nhưng chị tắt máy. Bây giờ tôi đang chuẩn bị qua đó.” Liễu Đông nói.

Kỷ Hi Nguyệt giờ mới nhớ ra sáng nay cô đi máy bay, cô vội vàng nói: “Tôi cũng qua đó, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”

“Chị Nguyệt, chị đừng gấp. Vừa mới về tới cứ nghĩ ngơi đi. Bắt được rồi nhưng vẫn phải thẩm tra nữa.” Liễu Đông thật sự phục Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi không mệt. Mấy nay đi chơi gân cốt cũng được thoải mái rồi. Lát nữa gặp.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hóa trang thành cô gái xấu xí Vương Nguyệt rồi ra cửa, lái xe đạp công cộng về hướng đồn cảnh sát.

Bỗng nhiên có tin nhắn tới,  Kỷ Hi Nguyệt nhón một chân dừng xe lại, lôi di động ra.

Trên màn hình là tin nhắn của Triệu Húc Hàn: “Trực giác của em rất chuẩn.”

Hai ngày  nay Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn luôn liên lạc với nhau, một bên là sợ cô ở thủ đô xảy ra chuyện, một bên là sợ anh ở Mỹ xảy ra chuyện. Mặc dù nói không nhiều, nhưng mọi người đều báo bình an với nhau.

Thấy được  tin nhắn này, Kỷ Hi Nguyệt gần như đứng không vững, chiếc xe rớt xuốg đất.

“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hồi âm.

“Ngốc, có sao mà còn gửi được tin nhắn cho em à?” Triệu Húc Hàn hiếm khi tâm trạng lại thoải mái như vậy.

“Không sao là tốt.” Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Cố Cửu bị thương rồi.” Triệu Húc Hàn đáp lại một câu.

Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, cái tên này có cần phải nói chuyện kiểu nửa câu vậy không.

“Không có vấn đề gì, nhưng phải tầm một tuần nữa anh mới về được. Em nhớ chú ý nghĩ ngơi. Anh có việc bận rồi.” Triệu Húc Hàn nói xong câu này, bình thường là muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Trái tim Kỷ Hi Nguyệt hết lên cao rồi rơi xuống thấp, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Vừa đạp xe vừa nghĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Triệu Húc Hàn không bị thương mà Cố Cửu lại bị thương, lịch sử này có chút méo mó, nhưng may là không sao, nếu không Cố Cửu mà bị giết thì cô không biết phải làm sao.

Ở cổng đồn cảnh sát, Liễu Đông trên tay vẫn còn băng bó, thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, cậu vui mừng vẫy cánh tay còn lại: “Chị Nguyệt, tốc độ của chị cũng nhanh thật đấy.”

“Đương nhiên. Cậu như thế này mà còn gấp đi làm, đúng là không muốn sống nữa mà.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự khâm phục tên này.

“Haha, không phải tôi chán quá sao? Dù sao cũng có anh Béo đi theo tôi mà.” Liễu Đông cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt chào hỏi anh Béo, sau đó ba người đi vào bên trong.

Ngô Phương Châu ra đón. Lâu rồi không gặp Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy rất vui mừng: “Tiểu Nguyệt, vụ án tử thi lần trước cô giỏi thật đấy. Không những tìm được manh mối mà còn bắt được hung thủ. Làm tôi cũng giật cả mình.”

Vụ án tử thi không thuộc khu vực quản lý của Ngô Phương Châu, vì vậy anh không được tham gia, nhưng thấy báo chí đưa tin thì rất khâm phục Vương Nguyệt.

Anh ấy cũng cảm thấy trực giác của Vương Nguyệt rất chuẩn.

“Anh Tiểu Ngô, chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi mà. Anh đừng khen ngợi nữa, khéo tôi lại nở mũi bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt đùa giỡn với anh ấy, đám thanh niên bổng trở nên sôi nổi.

Quay lại phân tích vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, sau khi nghe Ngô Phương Châu trình bày tình hình vụ án, Kỷ Hi Nguyệt cau chặt mày, nói: “Bên Úc khẳng định là kẻ trộm đột nhập sao? Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”
Bình Luận (0)
Comment