Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 318

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng, mặt của Trần Manh Manh rất dễ nhận ra, khán giả chắc chắn sẽ nhớ kỹ.”

“Haha, nhìn dễ thương đúng không?” Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút lém lỉnh, nhướng mày nhìn Liễu Đông.

Liễu Đông không nhìn ra sự lém lỉnh của cô: “Quả thực rất đáng yêu.”

“Liễu Đông, sau này không có tôi ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc Manh Manh nhé. Cô gái này hơi ngốc nghếch, còn hay bị người khác bắt nạt. Cậu nhớ để ý cô ấy giúp tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Liễu Đông.

Liễu Đông gật đầu: “Đã là bạn của chị Nguyệt thì tôi đương nhiên phải giúp đỡ rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy con người của Liễu Đông rất tốt, nếu làm mai cho Trần Manh Manh, chắc chắn hai người sẽ rất hợp. Nhưng ngặt một nỗi ở thủ đô mẹ Cố cũng đang chờ cô giới thiệu Trần Manh Manh cho Cố Cửu làm quen. Nghĩ đến tính cách của Cố Cửu, cô chỉ biết lắc đầu.

Nếu so sánh giữa Cố Cửu và Liễu Đông, cô cảm thấy Liễu Đông sẽ thích hợp với Trần Manh Manh hơn.

Lại hai ngày trời yên biển lặng trôi qua. Ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt vừa mới đi làm đã được Ngô Phương Châu gọi qua.

Trong đồn cảnh sát, Ngô Phương Châu nhấp một ngụm cà phê mà Kỷ Hi Nguyệt mua, nói: “Tiểu Nguyệt, vụ án lại rơi vào rắc rối rồi. Cô tuyệt đối sẽ không ngờ tới đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đưa mắt nhìn nhau, khuôn  mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh Tiểu Ngô, anh đừng thừa nước đục thả câu chứ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Sau khi vụ án xảy ra, Bất Động Sản Kỷ Tinh đã tiến hành kiểm toán lại một lần nữa. Hôm nay đã có có báo cáo tài chính, trong báo cáo xuất hiện khoản nợ một ngàn tám trăm vạn. Không ngờ tới đúng không?!” Ngô Phương Châu cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, quả nhiên bên trong có vấn đề.

“Xem ra đã có người tham ô. Có biết tiền đi đâu không?” Liễu Đông hỏi.

“Chỗ gay cấn nhất chính là ở đây. Số tiền này đã vào tài khoản của Tôn Mai, nhưng bây giờ Tôn Mai đã chết, số tiền này vẫn chưa được chuyển đi. Hiện tại tài khoản đã bị toà án niêm phong, có lẽ sẽ trao trả lại cho Bất Động Sản Kỷ Tinh.” Ngô Phương Châu đáp.

Kỷ Hi Nguyêt kinh hoàng nói: “Vậy không phải đã có giả thiết rồi sao? Tôn Mai rõ ràng là bị giết người diệt khẩu.”

“Suy đoán này có lẽ cũng không sai, nhưng bây giờ chưa điều tra ra được là ai đã chuyển số tiền đó.” Ngô Phương Châu đáp.

“Sao có thể như thế? Ngân hàng không có ghi chép sao?” Liễu Đông hỏi.

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Là người ở nước ngoài gửi vào. Thời gian là ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn.”

“Phải chăng có người muốn rửa sạch tội danh?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.

Ngô Phương Châu chần chừ một lúc rồi nói: “Khó nói lắm. Dù sao chuyện này cũng rất phức tạp. Phải rồi, đã điều tra ra mối quan hệ giữa người tên Dư Giang với Tần Hạo.”

Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng: “Điều tra được cái gì?”

“Tần Hạo từng vay nặng lãi từ công ty tài chính của Dư Giang vài lần, nhưng anh ta đã hoàn tất trả nợ rồi.” Ngô Phương Châu nói.

“Sao cơ?!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cô làm thế nào cũng không ngờ tới Tần Hạo lại đi vay nặng lãi.

“Chuyện này đã từ một năm trước rồi. Dư Giang nói, lần liên hệ gần đây nhất của hai người là lần Tần Hạo muốn vay một trăm vạn, nhưng anh ta không cho vay.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn: “Đơn giản vậy thôi sao? Không thể nào! Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Tần Hạo đưa tiền cho Dư Giang, làm gì có chuyện anh ta đi vay nặng lãi được?”

“Nhiều khi đó là khoản tiền lãi.” Ngô Phương Châu không muốn Kỷ Hi Nguyệt rối rắm.

Liễu Đông cũng không nói nên lời: “Như vậy, xem ra bây giờ vẫn chưa điều tra ra được vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn rốt cuộc là do người cố ý làm hay ngoài ý muốn.”

Ngô Phương Châu cau mày: “Tình hình chung là như vậy. Nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Ít nhất thì khoản tiền của Bất Động Sản Kỷ Tinh có vấn đề, cộng thêm cái chết của Tôn Mai, xuất hiện vô số điểm đáng ngờ.”

“Tại sao Tần Hạo lại muốn vay nặng lãi?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu, hỏi.

Ngô Phương Châu thoáng sững người: “Chuyện này vẫn chưa rõ. Bởi vì mấy khoản vay kia đều trả rất đầy đủ.”

“Tại sao lại phải vay? Chắc hẳn anh ta rất thiếu tiền đúng không? Vậy thì lỗ hở một ngàn tám trăm vạn đó chắc chắn đã có người động tay. Chẳng lẽ không phải là Tần Hạo?” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.
Bình Luận (0)
Comment