Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 387

Lưu Phi nhìn dáng vẻ vui sướng của bốn người Kỷ Hi Nguyệt mà tức đến chảy nước mắt. Cô ta không hiểu tại sao lại thua, rõ ràng là cô ta đến trước, viết bản tin xong trước, tại sao có thể thua Vương Nguyệt.

Lẽ nào bản thân thật sự không bằngVương Nguyệt? Cô ta dầu gì cũng là phóng viên xuất sắc của đài truyền hình Hương Thành mà.

Nhìn thấy cô ta run lên vì tức giận, Ma Huy chỉ có thể khuyên nhủ và an ủi mấy câu. Bởi vì sự việc đã ngã ngũ, bọn họ quả thực đã đi thua một nước cờ, bị mấy người Vương Nguyệt vượt mặt, nên tức giận cũng không có ích gì.

“Lưu Phi, đừng tức giận nữa. Lát về cứ nói với sếp là bên họ có bốn người, bên chúng ta làm sao có thể so với họ được.” Ma Huy tìm một cái cớ.

Lưu Phi căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Nguyệt, trong lòng không cách nào nghĩ thông suốt.

Lúc bốn người Kỷ Hi Nguyệt lên xe quay về đã là buổi trưa. Liễu Đông ngồi trên xe hưng phấn nói: “Chị Nguyệt, xem như lần này có thể phục thù rồi. Nhưng mà tôi cũng rất tò mò, chị Nguyệt, chị làm thế nào mà nhanh hơn bọn họ một phút vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Khả năng thứ nhất là tốc độ mạng của tôi quả thực nhanh hơn  bọn họ. Thứ hai là tôi chỉ gõ một chữ số 5 rồi gửi đi, còn Lưu Phi có thể là muốn gõ thêm vài chữ khác nữa, cho nên mới chậm hơn một chút. Thứ ba, là bên phía sếp của cô ta xét duyệt chậm một nhịp. Nhưng bất kể nói như thế nào thì lần này Lưu Phi và Ma Huy cũng cười không nổi rồi.”

“Đáng kiếp!” Liễu Đông và anh Béo đồng thanh lên tiếng.

“Kích thích thật đấy, thì ra làm tin tức lại thú vị như vậy!” Long Bân cười nói chêm vào.

Liễu Đông vội nói: “Quả thực rất kích thích, giành giật từng giây luôn ấy. Anh xem, nếu không phải chị Nguyệt nhanh tay mà để Hương Thành nhanh hơn chúng ta một phút, chắc chắn chúng ta lại bị sếp mắng cho tơi tả.”

“Tốc độ của các cậu thật sự rất nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ngành này. Rất tuyệt vời.” Thực ra Long Bân đã từng tiếp xúc với không ít nghề nghiệp, vì mục đích trở thành một cận vệ toàn năng, nhưng quả thực anh ta chưa từng tiếp xúc với nghề phóng viên này.

“Có gì mà tuyệt vời. Anh thấy đấy, sự cố này đã làm thiệt mạng biết bao nhiêu người. Đường vành đai này xây dựng chưa tới năm năm mà đã sụt lún, bên trong không biết có bao nhiêu người bỏ mạng rồi.” Liễu Đông thở dài.

“Vậy phải trình báo những ai là tội phạm tham nhũng, và lại có thêm một tin tức lớn nữa đúng không?” Long Bân nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, nhưng chưa có bằng chứng thì ai dám báo cáo bừa bãi. Điều tra kiểu này chỉ có cảnh sát mới có thể làm được. Kết quả sớm muốn gì cũng có, sau đó sẽ đưa ra thông báo. Chúng ta không cần tốn thời gian đi điều tra.”

“Ồ ồ.” Long Bân gật đầu nghe chỉ dạy.

“Chị Nguyệt, vậy sao chị còn tốn sức truy đuổi vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn?” Liễu Đông cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững người, sau đó nói: “Đó là chuyện khác. Liên quan đến chị Trương Cầm nên tôi tò mò muốn biết chân tướng thôi.”

Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt lại muốn gọi cho Ngô Phương Châu để hỏi thăm tình hình một chút. Không biết tại sao Tần Hạo lại muốn vay nặng lãi của Dư Giang.

Chưa bắt được tên súc sinh Tần Hạo này, cô không cách nào an tâm được.

Bốn người ăn xong bữa trưa thì quay lại công ty, mệt mỏi nằm rạp trên bàn nghĩ ngơi chưa tới nửa tiếng, Kỷ Hi Nguyệt lại được Lộc Hùng gọi tới văn phòng.

“Vương  Nguyệt, sếp đài truyền hình Hương Thành mới gọi điện thoại cho tôi.” Lộc Hùng nói, “Bảo là phóng viên Lưu Phi bên bọn họ sau khi quay về thì khóc rất thảm thương, không hiểu tại sao tin tức của cô lại nhanh hơn cô ta một phút.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Sếp, chuyện này mà còn cần giải thích à? Cô ta làm việc lề mề tự nhiên đi trách tôi? Với lại, sếp, lẽ nào anh không muốn tôi nhanh hơn cô ta?”

Lộc Hùng bật cười: “Đương nhiên không phải. Nhưng Lưu Phi nói cô ta là người biết số liệu thương vong đầu tiên, chỉ điền vào là đăng ngay, mà sếp của cô ta cũng duyệt ngay lập tức, vậy thì làm sao lại chậm hơn một phút. Cô ta muốn suy sụp luôn rồi.”
Bình Luận (0)
Comment