Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 480

Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại, là canh thím Lý kêu cô mang đi, cô cười nói: “Canh ấy mà.”

“Canh gì mà thơm vậy? Ngửi là muốn đói rồi.” Liễu Đông xoa xoa bụng.

Kỷ Hi Nguyệt cũng thấy canh này rất thơm, cô mở ra xem. Liễu Đông cũng nhích đầu lại nhìn, sau đó nói: “Wow, thì ra là gà hầm chân giò hun khói Kim Hoa, bỏ thêm quế chi và hồi hương. Món canh này quá bổ dưỡng rồi đấy. Chị nguyệt, chị có cần phải bồi bổ thế này không?”

Kỷ Hi Nguyệt nghe tới mấy chữ ‘chân giò hun khói Kim Hoa’ thì lập tức biến sắc. Sau đó lật đật cầm di động lên chạy ra ngoài.

Liễu Đông giật mình. Long Bân cũng lập tức đuổi theo, vừa ra tới nơi thì nghe Kỷ Hi Nguyệt đang gấp gáp gọi điện thoại.

“Đội trưởng Trương, tôi, tôi nhớ ra rồi. Tên hung thủ đó có lẽ rất thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa. Rất có khả năng người bị hại thứ hai là nhân viên bán hàng trong cửa hàng chân giò hun khói Kim Hoa.” Kỷ Hi Nguyệt nói ngắn gọn.

Lồng ngực cô lúc này đang nhấp nhô lên xuống, được lời nói của Liễu Đông bừng tỉnh. Nhớ đến bài báo năm ấy, sau khi bị bắt, hung thủ đã tự thuật lại quá trình giết hại bảy người phụ nữ.

Trong số đó, người phụ nữ thứ hai bị giết hại là bởi vì hung thủ đã đi ngang qua một cửa hàng chân giờ hun khói Kim Hoa, muốn vào trong mua chân giò hun khói về nấu canh bí đao. Sau khi vào trong thì thấy có một cô gái đang gọi điện thoại với bạn trai, hình như là đang mắng người đàn ông đó, cho nên đã có động cơ giết hại cô gái này.

“Cái gì? Nhân viên bán chân giò hun khói Kim Hoa? Cô, sao cô biết?” Đội trưởng Trương vô cùng kinh ngạc.

“Tôi sẽ giải thích với anh sau. Anh nhanh tìm các cửa hàng dạng này đi, có lẽ trong khu phố của anh thôi. Bây giờ tôi sẽ qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt cúp máy.

Trương Cường nhìn điện thoại bị cúp ngang, cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng họ quả thực là đang phân tích vụ án này, nên đã trực tiếp nói: “Vương Nguyệt vừa mới gọi điện thoại đến, cô ấy nói hung thủ có lẽ thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa, cho nên người bị hại thứ hai rất có thể sẽ là người phụ nữ bán chân giò hun khói Kim Hoa gần nhất. Giáo sư Triều, chú thấy thế nào?”

Triều Hồng Cương là chuyên gia tội phạm vừa được họ mời đến. Vì chuyên gia tội phạm không nhiều, nên sở cảnh sát Cảng Thành đã đặc biệt mời ông ấy đến để phân tích vụ án và phác họa hồ sơ tội phạm.

“Chân giò hun khói Kim Hoa?” Triệu Hồng Cương là giáo sư đại học, nghiên cứu tâm lý học tội phạm, phác họa hồ sơ tội phạm cũng đã được bảy tám năm, cho nên cũng được coi là có uy tín trong lĩnh vực này, “Sao cô Vương Nguyệt lại nhớ đến điểm này? Ở hiện trường các cậu có bỏ sót gì không?”

“Tôi nhớ rồi!” Tôn Hào đột nhiên đứng bật dậy, vui mừng nói, “Lúc tôi vào phòng bếp của nạn nhân, trong tủ lạnh nhà cô ấy có một nồi canh giò heo, bên trong có bỏ thịt chân giò hun khói. Vì tôi cũng thích ăn chân giò hun khói nên đã nhớ rất rõ.”

“Thật à?” Đội trưởng Trương biến sắc.

“Lẽ nào hung thủ đặc biệt lựa chọn những cô gái thích ăn chân giò hun khói Kim Hoa để xuống tay?” Triệu Hồng Cương có chút rối rắm.

Đội trưởng Trương vội nói: “Bất  kể thế nào thì bây giờ vẫn chưa có manh mối, nhưng phóng viên Vương Nguyệt đã có chút nghi ngờ, chúng ta cứ đi tìm mấy cửa hàng chân giò hun khói trong khu vực trực thuộc trước xem sao.”

Triệu Hồng Cương cũng không tìm ra manh mối khác, đành phải  gật đầu. Mọi người đều ôm tâm lý thử xem thế nào. Dù sao toàn thành phố cũng đang quan tâm vụ án này, nếu bên phía cảnh sát vẫn không có động tĩnh gì, e là sẽ bị mắng chết.

Bây giờ ngựa chết cũng chữa như ngựa sống.

Hơn nữa, lần trước lúc Vương Nguyệt xác định tên hung thủ, Trương Cường cũng đã được chứng kiến sự tự tin của cô về linh cảm của mình, cho nên anh ta sẵn sàng thử một lần.

Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân lập tức chạy qua đồn cảnh sát của đội trưởng Trương.

Triệu Hồng Cương nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nguyệt cũng khẽ cau mày.

Có một sĩ quan cảnh sát chạy lại nói: “Đội trưởng Trương, điều tra ra rồi. Khu vực của chúng ta có tám cửa hàng chuyên kinh doanh chân giò hun khói Kim Hoa.”
Bình Luận (0)
Comment