Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 524

(Giải thích đề chương: Cải thảo bị lợn ủi là hình ảnh ẩn dụ cho việc cô gái của mình bị người khác cướp mất (Cải thảo tượng trưng cho hình ảnh người con gái tài giỏi, xinh đẹp – nguồn: baidu)

Triệu Vân Sâm nheo mắt, đáp: “Chị đừng nói bậy. Tôi đối với người phụ nữ ngu xuẩn đó chỉ còn lại sự chán ghét, mong chú ba vứt cô ta đi không hết nữa là. Chị đừng cười nhạo tôi, tôi với chị cùng một mục tiêu đấy.”

“Mục tiêu của chúng ta đâu có giống nhau. Tôi muốn làm chủ mẫu của Triệu gia, trở thành vợ của Triệu Húc Hàn, còn cậu quá lắm chỉ muốn giày vò người phụ nữ kia, để cô ta lần nữa chạy theo cậu cầu xin.”

Triệu Vân Sâm biến sắc: “Úy Mẫn Nhi, chị đừng cho mình là thông minh. Tôi chỉ muốn cho cô ta biết tay một chút, ngoài ra không hề có ý gì khác. Nếu có hứng thú với cô ta thì ba năm trước cô ta đã là người của tôi rồi.”

“Đáng tiếc là cậu đã bỏ lỡ, đúng không?” Úy Mẫn Nhi dừng đánh đàn, xoay người đối diện với cậu ta, “Triệu Vân Sâm, xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ trái tim của mình. Sự không cam tâm của cậu sẽ biến thành thuốc độc, trở thành một loại cố chấp với cô ta.”

“Nhưng mà, không sao, chỉ cần cậu có thể giúp tôi cướp được chú ba cậu, người phụ nữ này dĩ nhiên sẽ là của cậu.” Úy Mẫn Nhi nhìn cậu ta, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng đắc ý.

Sau đó cô ta không đợi Triệu Vân Sâm biện giải, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Triệu Vân Sâm nhìn theo bóng lưng lả lướt xinh đẹp của cô ta, trong lòng có chút rối loạn.

Cậu ta có chỗ nào biểu hiện là mình vẫn còn hứng thud với Kỷ Hi Nguyệt đâu nhỉ?

Cho dù có hứng thú thì cũng chỉ là muốn báo thù cô thôi, lời của Úy Mẫn Nhi là sao?

Cậu ta làm gì không cam lòng!

Nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt theo đuổi cậu ta ba năm, cậu ta không thèm đoái hoài, tới lúc muốn để ý thì đã bị chú ba đánh thành đầu heo, sau đó người phụ nữ này cũng không còn là mình nữa.

Cảm giác cứ như cải thảo mà cậu ta trồng ba năm, đột nhiên bị lợn ủi mất.

Hình như đúng là có chút không cam tâm.

Không! Không phải thế. Cậu ta chỉ hận chú ba vì người phụ nữ này mà đánh cậu ta, còn đưa cậu ta qua Thụy Sĩ, nên cậu ta chỉ muốn trút giận mà thôi.

Người phụ nữ điên Úy Mẫn Nhi này, tưởng là hiểu cậu ta lắm sao? Đúng là đồ thần kinh!

Triệu Vân Sâm sau khi tự an ủi bản thân xong thì ‘hừ’ một tiếng. Thiết nghĩ cũng không có việc gì làm, chi bằng cậu ta cũng đi tập luyện, tiện thể xem thử người phụ nữ ngu ngốc đó huấn luyện thế nào rồi.

Cho dù không thể trả đũa cô ngay, nhưng nhìn cô mất mặt cũng là một chuyện vui vẻ sảng khoái.

“An Hoa!” Triệu Vân Sâm bất thình lình gọi vệ sĩ An Hoa đang đứng bên ngoài.

An Hoa tiến vào: “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”

“Thay quần áo, cùng tôi huấn luyện.” Triệu Vân Sâm đương nhiên không để cho Kỷ Hi Nguyệt biết, cậu ta là vì muốn đi theo cô nên mới xuống huấn luyện.

An Hoa sửng sốt, vị thiếu gia này ngoài sở thích bơi lội và giữ gìn vóc dáng ra thì chưa bao giờ thích huấn luyện, lúc nào cũng nói là đau đớn muốn chết.

Sao hôm nay đột nhiên muốn huấn luyện?

Lẽ nào bởi vì Kỷ Hi Nguyệt?

Chắc là định làm màu cho Kỷ Hi Nguyệt xem đây.

Hai người đổi quần áo huấn luyện xong cũng xuống phòng huấn luyện dưới tầng hầm.

Kỷ Hi Nguyệt  lúc này đang cầm một thanh gỗ, dùng hết sức quất vào người Long Bân, nét hung tàn trên gương mặt gần như chỉ muốn ngay lập tức quất chết Long Bân, sự dữ tợn đó y như một nữ ma đầu.

Nhưng thân thể Long Bân cứ như một con cá, tốc độ luồn lách nhanh đến mức chớp mắt đã không nhìn thấy, Kỷ Hi Nguyệt đã nhanh nhẹn đánh úp như vậy, nhưng vẫn không tài nào đánh trúng anh ta.

Long Bân vừa mới ra tay, Kỷ Hi Nguyệt tức thì bị đánh trả, hoàn toàn không thể phản kháng.

Cảnh tượng này hệt như cao thủ đang đùa giỡn với một đứa trẻ.

“An Hoa, Long Bân là ai? Sao lại lợi hại như vậy?” Triệu Vân Sâm sợ đến tái mặt.

An Hoa cũng kinh hãi không kém. Anh ta vốn dĩ cũng là vệ sĩ của Triệu gia, cùng cấp bậc như Tiêu Ân, nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Long Bân thì lập tức cảm thấy thua kém.
Bình Luận (0)
Comment