Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 594

Liễu Đông đau lòng kể lại chuyện Đường Tuyết Mai và Tần Hãn đã dồn ép cậu như thế nào, Kỷ Hi Nguyệt lắng nghe mà không khỏi biến sắc.

“Tần Hãn nói Đường Tuyết Mai đã từng giết người ư?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Tuy dì nhỏ không thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy là thật. Dì ấy có quan hệ mập mờ với Tần Hạo và Tần Hãn. Có khả năng là Tần Hãn đã giúp dì ấy và Tần Hạo làm rất nhiều việc.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nghĩ không ra rốt cuộc là Đường Tuyết Mai đã giết ai, nhưng người phụ nữ này có quan hệ mập mờ với cả hai anh em, vậy thì ba người này chắc chắn là châu chấu trên cùng một sợi dây, trong tay đều có liên quan đến án mạng.

“Chị Nguyệt, bây giờ cảnh sát đang truy nã toàn thành phố sao?” Liễu Đông sợ hãi.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Phải, Tiểu Lục đã mất mạng, nếu vụ án này không phá giải thì mặt mũi cảnh sát biết bỏ ở đâu, nhưng tới giờ vẫn chưa nghe tin gì cả.”

Sắc mặt của Liễu Đông rất khó coi, cậu không ngờ mình lại tận mắt chứng kiến cảnh xe hơi phát nổ, còn cướp đi một mạng người, và quan trọng là cảnh cậu rớt từ trên cao xuống vẫn không thể nào xua tan khỏi tâm trí.

“Cậu tập trung dưỡng thương đi, bên phía cảnh sát còn đang đợi lấy khẩu cung của cậu đấy, cậu cứ nói hết sự thật là được. Với lại, cũng nên cân nhắc xem có nên báo cho bố mẹ cậu biết không nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Phải rồi, cám ơn chị rất nhiều, nếu không có chị chắc tôi đã đi đời.” Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt biết ơn sâu sắc.

“Cậu là cộng sự của tôi mà. Vả lại, sở dĩ có vụ án này cũng là do chúng ta đã cùng nhau điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, cậu gặp nguy hiểm, tôi cũng có một phần trách nhiệm.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, chỉ là nụ cười này có chút xót xa.

Liễu Đông là may mắn được sống sót, nhưng Tiểu Lục thì đã ra đi mãi mãi.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt trở lại phòng bệnh của mình, Triệu Húc Hàn đang ngồi gọi điện thoại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Lát sau anh cúp máy, đi tới bên giường bệnh và nói: “Vụ án này cần phải đưa tin. Dù sao Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cũng đã bị phát lệnh truy nã toàn thành phố, nên rất cần người dân cung cấp manh mối. Cảnh sát đã giao cho em toàn quyền đưa tin, tài liệu gì đó Tiêu Ân và cảnh sát đã chuyển đến hộp thoại của em, muốn em hoàn thành trước tám giờ sáng mai để đăng lên bản tin buổi sáng.”

Sắc mặt của Triệu Húc Hàn rất khó coi, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt sẽ không được nghĩ ngơi đầy đủ, có khả năng là phải thức trắng đêm để làm.

Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, nhưng cô cũng biết một vụ án lớn như vậy thì không cách nào ép xuống được, quan trọng hơn là còn liên quan đến thanh danh của Tiểu Lục, anh ấy đã hy sinh vì phá án, cho nên Triệu Húc Hàn có ngang ngược đến đâu cũng không thể không kiêng dè sự hy sinh của cảnh sát được.

“Được, em sắp xếp ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt nhận chiếc máy tính từ tay Tiêu Ân, “Phải rồi, Long Bân thế nào rồi?”

“Cậu ta tỉnh rồi, sau lưng có vết bỏng khá lớn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp.

“Sao cơ? Vậy, vậy chắc là đau lắm?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ Long Bân lại bị thương nặng như vậy.

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy, chút đau đớn này đối với Long Bân có là gì, cho  dù có bị bỏng nặng, anh ta cũng sẽ được bác sĩ chỉnh hình tốt nhất giúp anh ta phục hồi.

“Em lo cho cái thân em trước đi, cậu ta sẽ được đưa ra nước ngoài sớm thôi. Lúc đưa tin em đừng nhắc đến cậu ta, các em có mấy người để cảnh sát biết là được rồi.” Triệu Húc Hàn nói, “Trước khi đăng tin gửi cho anh xem thử.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, bắt đầu chuyên tâm sắp xếp tài liệu. Cô muốn công bố tất cả những việc làm xấu xa của hai tên súc sinh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.

Bài báo lần này không những là tin tức liên quan đến vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, mà nguyên nhân của vụ tai nạn còn liên quan đến vụ án tham nhũng của phó tổng giám đốc Bất Động Sản Kỷ Tinh, cuối cùng là vụ án giết người diệt khẩu và vụ án nổ xe ô-tô.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt chỉnh lý xong xuôi đã là ba giờ sáng, Triệu Húc Hàn không về nhà, anh dựa vào chiếc sô pha mới đưa vào phòng bệnh, ngắm nhìn Kỷ Hi Nguyệt ngồi sắp xếp tài liệu.
Bình Luận (0)
Comment