Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 597

Kỷ Thượng Hải nhớ đến người vợ trước thì có chút chạnh lòng, nhìn cách thím Lý chăm sóc cho Kỷ Hi Nguyệt ấm áp và ân cần như vậy, ông lại cảm thấy có lỗi với đứa con này, ai cũng lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, còn cô thì chỉ có một mình ông nuôi dưỡng.

Trong nhà mặc dù cũng có người làm, nhưng chẳng ai chu đáo được như thím Lý đây.

Nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói vui vẻ, ông biết cô rất có thiện cảm với thím Lý, ánh mắt hệt như đang nhìn mẹ ruột của mình vậy.

Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nhìn nét mặt mệt mỏi của bố, mấy hôm nay chắc bố cũng không nghĩ ngơi tốt.

“Thím Lý, bên phía cảnh sát vẫn chưa có tin gì về vụ truy bắt sao?” Kỷ Hi Nguyệt biết thím Lý chắc chắn rất quan tâm đến vụ án này.

“Có, những nơi mà Tần Hạo và Đường Tuyết Mai từng sinh sống đều đã điều tra qua, nhưng không thấy bóng dáng của hai người này đâu cả. Bây giờ vẫn đang thẩm vấn Tần Hãn, nhưng tên này cũng rất cứng đầu, trừ việc nhận mình giết Liễu Đông và cài đặt thiết bị nổ vào xe ra thì không nhắc một chữ gì về Tần Hạo và Đường Tuyết Mai cả.”

Thím Lý thở dài, “Xem ra mối quan hệ giữa ba người này rất khắng khít.”

“Lạ nhỉ, nghe Liễu Đông nói Tần Hãn cũng rất căm phẫn Đường Tuyết Mai, nói chuyện toàn kiểu mỉa mai châm chọc, thế thì tại sao lại bênh vực hai người bọn họ như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.

Thím Lý gật đầu: “Bây giờ cảnh sát cũng rất đau não, Tần Hãn nhận hết tội về mình, cho dù có bắt được Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, e là sẽ không định được tội danh quan trọng của bọn họ.”

Kỷ Thượng Hải lập tức đứng dậy, bước tới trước mặt bọn cô: “Không thể nào,  Đường Tuyết Mai và Tần Hạo là hai người chủ chốt trong vụ án tham nhũng, có trốn thế nào thì ngồi tù ít nhất cũng phải vài năm! Mười hai triệu lận đấy, con số không nhỏ đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu tán thành. Thím Lý nhìn Kỷ Thượng Hải: “Kỷ tiên sinh, anh có điều tra kỹ tài khoản này chưa? Chữ ký trên đó là của em trai anh đấy!”

“Sao cơ?” Kỷ Thượng Hải đột nhiên biến sắc, lảo đảo suýt ngã, nếu không có thím Lý đỡ kịp thời, ông thật sự sẽ bị sốc đến ngất xỉu.

“Đường Tuyết Mai cùng lắm chỉ làm giả sổ sách. Tần Hạo thực sự quá thông minh. Tôi nghe nói trên các sổ sách kế toán đều có chữ ký của em trai anh, điều đó cũng có nghĩa em trai anh mới chính là tội phạm tham nhũng!”

“Thím, sao thím lại biết? Tôi chưa nhìn thấy sổ sách cụ thể.” Hiện tại Kỷ Thượng Hải vẫn chưa tìm ra sổ sách chi tiết đó, nếu không cũng đâu có cái gọi là làm giả sổ sách.

“Lúc tôi đến, tiểu thư vẫn chưa tỉnh, nên tôi có nói chuyện với Tiêu Ân một lát, từ miệng của cậu ấy tôi mới biết là hệ thống của Triệu gia đã điều tra những chuyện này, hơn nữa còn chi tiết và toàn diện hơn cả cảnh sát.” Thím Lý nói.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyẹt cũng rất khó coi: “Vậy thì chúng ta không thể kiện Tần Hạo tội tham nhũng, bằng không chú hai sẽ là người vào tù?”

“Cũng có thể nói như vậy, nhưng chú hai của cô có vào tù hay không, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào Kỷ tiên sinh, nếu không kiện, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.” Thím Lý nói.

Kỷ Thượng Hải cũng rất đau não, ông bèn nói: “Thím Lý, thím chăm sóc Tiểu Nguyệt giúp tôi nhé, để tôi về hỏi lại em trai xem thế nào.”

Nói xong ông bỏ đi.

“Bố, bố nhớ kêu anh Năm với anh Toàn đi theo nhé, con sợ bố gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hô lên.

Kỷ Thượng Hải vừa mới mở cửa, nghe cô nói liền xoay người lại gật đầu: “Bố biết rồi, con nghĩ ngơi cho khỏe đi.” Nói rồi ông rời đi.

Thím Lý nhìn vẻ mặt lo lắng của Kỷ Hi  Nguyệt: “Thật không ngờ Đường Tuyết Mai và Tần Hạo lại xảo quyệt như vậy.”

Kỷ Hi Nguyệt cong môi cười khẩy, cũng đúng, kiếp trước bọn họ âm thầm trù tính lâu như vậy, đến năm năm sau thì không biết đã biển thủ bao nhiêu tiền, nhưng lại chẳng một ai phát hiện ra.

Tại sao những tội phạm tham ô lại không dễ dàng bắt giữ? Có lẽ là khi bọn chúng bắt đầu làm chuyện này, đã có tính toàn để giữ lại đường lùi cho mình.
Bình Luận (0)
Comment