Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 672

Anh Hâm cũng than ngắn thở dài: “Còn không phải chẳng có lấy tin tức gì đặc biệt sao? Haiz, nhóm chúng tôi già cả rồi nên thật sự chạy không nổi, lại còn kém may mắn, tìm tới tìm lui chả thấy có tin tức gì đặc biệt.”

“Được rồi được rồi, bây giờ Vương Nguyệt đi làm lại rồi, chắc sếp sẽ không càm ràm nữa đâu.” Có người cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng nói: “Các anh đừng tạo áp lực cho tôi thế chứ. Chắc gì tôi đã tìm được tin tức, cũng phải chăm chỉ chạy nhiều vào may ra mới có chút hên xui.”

Lúc này Liễu Đông cũng tới làm việc, thấy Kỷ Hi Nguyệt lại hóa trang thành dáng vẻ của Vương Nguyệt thì đầu đầy gạch đen, tại sao cô gái này không nghĩ thoáng lên nhỉ?

Rõ ràng bản thân là Kỷ đại tiểu thư, giàu có sang trọng, hà cớ gì phải hóa trang thành dáng vẻ đó để đi làm? Cuộc sống của người có tiền cậu không hiểu nổi.

“Liễu Đông, cậu khỏe hẳn rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu thì cười hỏi.

“Khỏe rồi. Vương Nguyệt, Long Bân thế nào rồi? Chưa quay lại luôn sao? Tôi còn chưa nói lời cám ơn anh ấy đàng hoàng nữa.” Liễu Đông vẫn nhớ rất rõ màn cứu mạng của Long Bân, cậu nhất định phải gặp mặt và cảm ơn anh ấy sâu sắc.

“Anh ấy sang nước ngoài rồi, khoảng tầm cuối tháng bảy mới về được.’ Vương Nguyệt đáp, “Đừng nôn nóng, sẽ có cơ hội thôi mà.”

Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Lần này đích thực là phải cảm tạ anh ấy.”

“Liễu Đông, sao cậu phải cảm tạ anh ta?” Cố Du Du không hiểu. Vì suy cho cùng lúc tin tức được đăng tải không hề nhắc đến Long Bân và Vương Nguyệt, hay là bọn họ bỏ lỡ tin tức nào rồi?

“Oh, anh ấy, anh ấy giúp tôi tìm tài liệu, nên tôi rất cảm kích.” Liễu Đông dường như đã đổi khác. Xét cho cùng thì cậu cũng từng trải qua giờ khắc sinh tử, cộng thêm sự nham hiểm của người thân, nên dù đã nửa tháng trôi qua, cậu vẫn chưa có cách nào xoa dịu.

Cả người cậu toát lên chút cảm giác thăng trầm, nhưng nhìn qua lại có vẻ trưởng thành và tinh tế, hơn nữa còn có chút mùi vị đàn ông.

Cố Du Du khẽ chép miệng: “Sao cậu không kêu tôi giúp cậu tìm tài liệu cho. Long Bân là người mới, làm gì hiểu bằng tôi.”

Liễu Đông ngồi xuống, nhàn nhạt cười: “Vâng. Lần sau nhất định sẽ nhờ chị, cám ơn chị Du Du.”

“Aiya, khách sáo với tôi làm gì. Còn gọi chị Du Du nữa chứ. Gọi tôi là Du Du được rồi.” Cố Du Du nói ngay.

Các đồng nghiệp trong văn phòng ai nấy đều bĩu môi, ý đồ theo đuổi Liễu Đông của Cố Du Du đã quá rõ ràng, nhưng hình như Liễu Đông không có chút phản ứng gì.

Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm với Liễu Đông, giúp cậu giải tỏa tâm trạng. Chốc sau Trần Manh Manh cũng chạy đến.

“Tiểu Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đã đi làm, quá tốt rồi, sau này mình không phải ăn cơm một mình nữa.” Trần Manh Manh ngồi xuống, “Liễu Đông, cậu đỡ chút nào chưa? Sao tinh thần uể oải thế?”

Liễu Đông liền lắc đầu, cười khan đáp: “Đã khỏe lên rất nhiều rồi. Bố mẹ tôi không cho tôi đi làm, nhưng ở nhà nghe hai người họ nói chuyện càng thêm chán nản, chi bằng đi làm cho xong.”

“Haiz, chắc gia đình cậu đã bị đả kích rất lớn vì chuyện của dì Tuyết cậu nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Ông nội tôi vẫn đang bệnh. Ông cụ cứ tự trách chuyện con của chiến hữu cũ không được dạy dỗ tốt là lỗi của ông cụ, sức khỏe thì ngày càng yếu dần, chúng tôi rất là lo lắng.”

“Quả thực. Dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đột nhiên nửa chừng lại quay ngoắc thay đổi, thực sự là ai cũng rất khó để chấp nhận. Liễu Đông, cậu phải phấn chấn lên nhé, mọi chuyện dù gì cũng đã qua cả rồi.” Trần Manh Manh khuyên nhủ.

Liễu Đông thương cảm nói: “Tôi chỉ là nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao dì Tuyết lại trở thành một người như vậy? Dì ấy trước nay vẫn luôn tốt đẹp, tại sao đột nhiên lại muốn giết tôi?”
Bình Luận (0)
Comment