Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 679

Anh Đào nói xong thì vẫy tay ra hiệu với hai tên còn lại. Hai tên côn đồ liền giơ nắm đấm lao về phía Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ bụng một cô gái yếu đuối như vậy chỉ cần ăn hai ba cú đấm là ngất, sau đó bẻ gãy chân là xong, căn bản không cần dùng đến dao.

Lúc này đang là buổi trưa, thời tiết cũng khá nóng. Mặc dù bên đây không đông người qua lại, nhưng vẫn có người nhìn thấy, nhưng có nhìn thấy thì cũng nghĩ rằng bốn người này là cùng một đám lưu manh, chắc xích mích gì đó nên nội bộ đánh nhau, thành ra không có ai quan tâm.

Kỷ Hi Nguyệt cũng nghĩ rằng người qua đường nhầm cô là côn đồ, đúng là không biết nên khóc hay nên cười đây.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì hai tên lưu manh đã xông lên, nhìn thấy dáng vẻ khinh địch của bọn chúng, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Đang lúc hai tên đó muốn đánh cô, cô lập tức xoay người tung một cước, tốc độ còn cực nhanh.

Cú đá đó trúng thẳng vào người phía trước, sức lực còn rất mạnh. Tên côn đồ ăn phải cú đá đó ngã nhào xuống đất, la lên thất thanh.

Kỷ Hi Nguyệt sau khi kết thúc cú đá thì lại xoay người, dùng một chân khác tung thêm một cước, đây chính xác là một cú liên hoàn cước ba trăm sáu mươi độ.

Hai cú đá trúng chính xác vào hai người, hơn nữa cú đá phía sau còn đập thẳng vào cằm, làm hộc máu tươi, dọa cho anh Đào lập tức nhảy ra xa.

Hắn ta liền nhìn khuôn mặt lạnh lùng Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt kinh hãi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người đàn ông đang nằm trên đất rên rỉ, sau đó nhìn về phía anh Đào đã rút dao ra, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói ai sai bọn mày đánh gãy một chân của tao rồi chứ?”

Đang nói thì một tên dưới đất định bò dậy, Kỷ Hi Nguyệt lại đạp cho một phát nằm rạp lại xuống đất, phần lưng bị đạp làm cho hắn ta đau đến tái mặt.

Kỷ Hi Nguyệt lại giẫm chân lên tên bị hộc máu miệng, nhìn anh Đào đang sợ hãi không dám tiến lên phía trước: “Không nói chứ gì? Vậy tao phải bẽ chân của bọn mày để bù đắp nỗi sợ hãi mà tao chịu đựng thôi.” Nói rồi chân của cô lại tăng thêm lực.

“A!” Tên côn đồ bỗng đau đến mức hét lên thảm thiết, “Đại ca, đại ca cứu em!”

Con dao trong tay anh Đào lắc lư run rẩy, tức giận quát: “Đồ xấu xí, mày mau thả bọn chúng ra, nếu không đừng trách con dao của tao không có mắt!”

“Được thôi, để tôi xem anh không có mắt tới đâu!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay móc móc anh ta, dáng vẻ đầy sự khiêu khích.

Anh Đào bị chọc giận, hung hăng nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Nói xong hắn ta thét lên một tiếng, cầm dao chém thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt tung một cước, đá thẳng vào cổ tay của anh Đào, con dao lập tức bay ra ngoài. Anh Đào hét lên thất thanh, ôm chặt lấy cổ tay, sau đó hoảng loạn lùi ra sau. Trong ánh mắt của hắn ta đầy sự kinh hãi, như thể đang gặp phải quỷ!

Cả ba tên côn đồ đều bị thân thủ của Kỷ Hi Nguyệt làm kinh sợ. Có thế nào cũng không ngờ một cô nhóc nổi loạn lại đánh nhau giỏi như vậy. Bọn họ dầu gì cũng đã đánh nhau không ít, nhưng không ngờ cả cơ hội trở tay còn không có, cứ thế mà đã thua.

Thân thủ này phải nói là khác biệt hoàn toàn như trời cao và mặt đất. Anh Đào nghĩ bụng, con đàn bà ngu ngốc Châu Lê tại sao lại đi đắc tội với một người giỏi võ như vậy chứ? Chuyến này tiền không kiếm được đã đành, chỉ sợ là còn phải ‘ăn không hết, gói mang đi’.

“Đi!” Anh Đào muốn tháo chạy.

Nhưng vừa mới xoay lưng, Kỷ Hi Nguyệt đã tung mình lên không trung và vô lê một cước, đá thẳng vào phần lưng của anh Đào. Hắn ta hét lên một tiếng ‘a’ rồi ngã nhào xuống đất, xương cốt sau lưng gần như muốn gãy nát, đau đớn khiến hắn ta cứ thét lên oai oái và không tài nào đứng dậy được.

Hai tên còn lại đang định tháo chạy, liền thấy Kỷ Hi Nguyệt một cước giải quyết anh Đào xong thì quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bọn chúng, làm bọn chúng hoảng sợ, liên tục cầu xin: “Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!”

“Là ai kêu chúng mày đến! Tao không có nhiều nhẫn nại đâu!” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt lạnh đến cực điểm.

Có vẻ như ở lâu với tên đại ma vương Triệu Húc Hàn, tính tình của cô cũng học được vài phần lạnh lùng sát khí.
Bình Luận (0)
Comment