Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 701

Trong lòng Cố Cửu cũng đầy ngũ vị tạp trần. Anh ấy thực sự không hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại dễ dàng tha thứ cho hành động của Hàn thiếu như vậy. Anh ấy thực sự không dám tưởng tượng, sao trên đời này lại có người phụ nữ rộng lượng thế nhỉ.

Trương Hành cười nói: “Anh Triệu, xem ra vấn đề về chấn thương tâm lý của Kỷ tiểu thư cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần anh và cô ấy có lòng nhẫn nại, tôi tin rồi sẽ có một ngày thân thể cô ấy chấp nhận sự đụng chạm của anh thôi.”

“Vậy phải thử thường xuyên mới có tác dụng đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt chân thành hỏi.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy. Trương Hành bật cười ha hả: “Miễn là Kỷ tiểu thư không ngại chuyện sáng hôm sau dậy không nổi, chứ thử càng nhiều thì tất nhiên cơ thể sẽ thả lỏng hơn.”

“Được rồi, được rồi, tạm thời chứng bệnh này giải quyết thế đã. Chúng ta cũng nên tập trung ăn cơm chứ nhỉ.” Cố Cửu vội vàng cắt ngang chủ đề ngượng ngùng này, nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt không có trở ngại gì, anh ấy cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Thời gian tiếp theo của bữa ăn, Triệu Húc Hàn phần lớn giữ im lặng, còn Kỷ Hi Nguyệt thì lại tíu ta tíu tít hỏi đủ vấn đề, thỉnh thoảng còn nhìn sang Triệu Húc Hàn mỉm cười ngây ngốc, làm Cố Cửu ghét bỏ không thôi.

Triệu Húc Hàn cho người phụ nữ này uống thuốc gì thế nhỉ? Nhìn dáng vẻ của cô thì rõ ràng là cô đã yêu người đàn ông từng làm mình tổn thường này rồi.

Còn khi Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt anh cũng đầy sự thâm tình, điều này chứng tỏ là anh cũng đã yêu Kỷ Hi Nguyệt.

Cố Cửu nhất thời nhận ra, kiếp này mình đã hết hy vọng. Anh ấy đành ngậm ngùi uống rượu rồi lại uống rượu.

Đến khi bữa cơm kết thúc, Cố Cửu đã say như chết, Vô Cốt đành phải đưa anh ấy về. Vô Cốt tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho Cố Cửu một trận. Bên phía Trương Hành thì đã được lão Khôi đưa về khách sạn.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi lên xe của Triệu Húc Hàn, vui vẻ nói: “Anh Hàn, tối nay anh uống cũng khá nhiều rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Anh muốn đưa em đến một nơi này nữa.”

“Hả? Còn muốn đi chơi à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, nhưng có chút men say vào người, cô cũng khá cao hứng, cho nên cũng không phản đối.

Triệu Húc Hàn gọi điện thoại cho Tiêu Ân. Bên phía Tiêu Ân đã sắp xếp xong.

Lúc chiếc siêu xe chạy đến ‘Dạ Mị Nhân Gian’, Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói: “Anh Hàn, anh, anh đưa em đến quán bar sao?”

“Ừm, thích không? Trước đây không phải em rất thích chạy đến mấy nơi như thế này sao?” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Nào có. Em, lúc đó tại em chạy theo Triệu Vân Sâm ấy mà. Anh đừng hiểu lầm. Ở một nơi như quán bar, thỉnh thoảng cùng bạn bè đến chơi một lần vẫn được. Còn nếu ra vào thường xuyên thì cho dù phụ nữ có đàng hoàng thế nào cũng sẽ hư hỏng. Mà cho dù bản thân không thay đổi thì những người trong đó cũng làm mình hư hỏng thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt đã thấu hiểu sâu sắc.

“Ừm, tất cả đều thỉnh thoảng đến một lần thôi.” Triệu Húc Hàn dừng xe ngay cổng ra vào náo nhiệt, sau đó mang kính râm, nón lưỡi trai và khẩu trang đen rồi kéo Kỷ Hi Nguyệt đi vào bên trong.

Dạ Mị Nhân Gian là một trong ba quán bar cao cấp của Cảng Thành, khách khứa tấp nập, đêm nào cũng chật kín. Ở cổng ra vào có rất nhiều thanh niên muốn vào bên trong nhưng không được.

Hơn mười mấy nhân viên bảo vệ túc trực ở cửa ra vào để đề phòng gây rối.

Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt đi về phía cánh cửa lớn. Tiêu Ân xuất hiện. Bảo vệ hai bên lập tức thực hiện nhiệm vụ, dồn tất cả thanh niên sang một bên, để lại một lối đi dẫn thẳng đến cửa.

“Fuck! Đây là ai mà phô trương vậy? Còn muốn người ta nhường đường nữa chứ.”

“Mẹ nó, không biết là tên nhà giàu nào. Nhưng bọn chúng vào được sao chúng ta không thể vào?”

“Kiểm soát số lượng người nghèo như chúng ta vào trong, nhưng đâu có kiểm soát người của giới thượng lưu, đúng là hiện thực!”
Bình Luận (0)
Comment