Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 712

La Hi cũng giống như Long Bân, là một trong bốn ám vệ. Lúc nhận được thông báo anh ta cũng giật cả mình, không ngờ người anh em Long Bân trong lúc đang bảo vệ một người phụ nữ lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Vì vậy, trước khi chưa đến anh ta cũng rất hiếu kỳ về Kỷ Hi Nguyệt, cũng biết diện mạo của Vương Nguyệt hiện tại không phải là con người thật của Kỷ Hi Nguyệt. Anh ta đã xem qua hồ sơ thông tin của Kỷ Hi Nguyệt, đối với cô cũng có một mức hiểu biết nhất định.

Lần này cũng là một cơ hội tốt để anh ta xem mình rốt cuộc có thể ở lại bên cạnh chủ nhân hay không.

Xe chạy vào cục cảnh sát Di Hòa, ba người Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng vào trong, tìm người đội trưởng họ Lý. Mỗi một khu vực đều có một người đội trưởng phụ trách. Bên đây đội trưởng tổ trọng án tên là Lý Đỉnh, ngoài ba mươi tuổi, nghe nói rất có kinh nghiệm phá án và đã giành được huy chương danh dự.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi đợi trong văn phòng. Chốc lát sau, đội trưởng Lý dẫn theo một người đồng nghiệp bước vào. Người đồng nghiệp này tên là Trần Khanh, vẻ ngoài cũng rất thông minh và lanh lợi.

“Cô Vương Nguyệt, xin chào xin chào!” Đội trưởng Lý đã nhận được tin tức của cục phó Lưu, biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, cũng biết luôn hai khu vực khác trước đây phá án được là nhờ có sự trợ giúp của vị phóng viên Vương Nguyệt này.

Thực ra bọn họ cảm thấy, có lẽ Vương Nguyệt vì có Triệu gia chống lưng nên mới có thể hỗ trợ cảnh sát phá án, nhưng bất kể thế nào thì cảnh sát và dân hợp tác với nhau bao giờ cũng là cách phá án nhanh nhất.

“Xin chào đội trưởng Lý. Vị này là Liễu Đông, đồng nghiệp của tôi, Còn vị này là La Hi.” Kỷ Hi Nguyệt giới thiệu.

Mọi người chào hỏi qua lại. Đội trưởng Lý quan sát La Hi, vừa nhìn đã biết người đàn ông này là vệ sĩ của Triệu gia, hơn nữa cảm giác còn rất lợi hại, vì đội trưởng Lý dù sao cũng là con nhà võ xuất thân từ quân đội.

Có một loại trực giác vừa nhìn là đã nhận ra cao thủ.

“Đội trưởng Lý, nguyên nhân tử vong của nạn nhân thực sự là do m.a tú.y sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Phải. Là do sử dụng quá liều. Phần cuối ly rượu của cậu ta qua điều tra phát hiện còn đọng lại rất nhiều. Trong ly của ba người thanh niên đi cùng cậu ta đều có, chỉ là rất ít. Bây giờ cả ba người kia vẫn đang bị tạm giữ. Liên can đến việc mua m.a tú.y tội danh chắc chắn không nhỏ.”

Kỷ Hi Nguyệt chau mày, đáp: “Bọn họ thừa nhận mua rồi sao?”

“Không có. Chẳng có ai thừa nhận cả. Nhưng nếu không có người mua, vậy thì tại sao trong ly của mỗi người đều có? Đây rõ ràng là đã tụ tập để hút hít m.a tú.y, chỉ là bọn họ không ngờ lại bỏ quá liều cho Bạch Sơn, cũng có thể là muốn cậu ta chơi high một chút chẳng hạn. Bình thường thanh niên uống rượu vào rồi đều không biết nặng nhẹ.”

Liễu Đông lên tiếng: “Nói như vậy là chắc chắn một trong ba người có người mua bán rồi.”

“Về mặt logic thì không sai, chỉ là không ai thừa nhận. Kỳ thực, chúng tôi càng muốn biết người bán m.a tú.y là ai hơn.” Lý Đỉnh thở dài, “Dạo trước cũng có người vì hút quá liều mà dẫn đến chết não. Khu vực của chúng tôi nhận ra, dường như người buôn m.a tú.y ngày càng nhiều, nếu không tóm được sớm, nguy hại sẽ càng ngày càng lớn.”

“Phải rồi, về chuyện này trưởng phòng Kim của phòng truy bắt m.a tú.y cũng rất là đau đầu. Nếu muốn đưa tin về các vấn đề liên quan đến m.a tú.y, các cô cũng cần phải liên hệ với anh ấy.” Lý Đỉnh nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Đội trưởng Lý, tôi có thể gặp Tiền Giang Thành được không?”

“Không thành vấn đề. Vốn dĩ tối qua là đã được tại ngoại, nhưng nghĩ lại vẫn nên tạo chút sức ép cho ba người có liên quan. Nếu một trong ba người thực sự có người mua, giữ lại một đêm biết đâu sẽ khai ra sự tình thì sao.”

Trần Khanh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Để tôi dẫn các cô qua đó.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu chặt ấn đường, vội vàng ra ngoài đến cửa phòng tạm giam.

Trong phòng tạm giam, ba người thanh niên vẫn đang ngồi bệt trên đất. Cả một đêm không ngủ nên giờ này nhìn vô cùng nhếch nhác, quầng thâm mắt cũng rất nghiêm trọng, hoàn toàn đánh mất đi dáng vẻ tiêu sái và sự hào sảng của một phú nhị đại thường ngày.
Bình Luận (0)
Comment