Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 725

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh lật đật bỏ chạy mà khóe miệng không khỏi run rẩy, thổ lộ với cô cũng khó vậy sao? Nhưng mà haha, dáng vẻ xấu hổ của đại ma vương đúng là đáng yêu thật.

Thím Lý đã lên món xong xuôi. Đến phòng ăn ngồi xuống, Kỷ Hi Nguyệt lại nghiêng đầu nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn cô: “Đồn cảnh sát có tìm em không?”

“Có tìm em không lẽ nào anh Hàn không biết? Anh có La Hi rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.

Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Cậu ấy chỉ làm việc theo lệnh thôi, em đừng trách cậu ấy.”

Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi: “Em có khác gì một con chim hoàng yên đâu? Ngay cả nói chuyện cũng không có tự do, toàn bộ đều nằm trong sự giám sát của anh cả.”

“Vì sự an toàn của em thôi.” Triệu Húc Hàn chau mày. Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy anh thấy rất khó chịu.

“Nhưng em không thích.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Anh Hàn thử đứng ở lập trường của em mà nghĩ xem, em cũng đâu phản đối anh kêu anh ta bảo vệ em, nhưng chuyện ghi âm quay phim để báo cáo này có phải hơi quá đáng rồi không?”

Triệu Húc Hàn trầm mặc, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh không hề kêu cậu ấy làm như vậy. Cậu ấy cũng đã nhận sai, lần sau sẽ không có nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, mỉm cười nói: “Cám ơn anh Hàn, ăn cơm ăn cơm thôi!”

Thím Lý ra ra vào vào cũng nghe lỏm được đôi câu. Thấy bầu không khí giữa hai người có chút cứng nhắc, bà cũng không dám nhiều lời.

Triệu Húc Hàn đang cố gắng kìm nén, vì trong lòng anh lúc này rất khó chịu.

Anh cảm giác Kỷ Hi Nguyệt hình như không muốn cho anh biết chuyện của cô, phải chăng cô đang giấu anh điều gì? Nếu không có gì cần che giấu, tại sao lại để ý những thứ này?

Lẽ nào cô đang giấu anh rất nhiều chuyện?

Hai người yên lặng ăn cơm, Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác có chút ngột ngạt. Phải chăng Triệu Húc Hàn phật ý chuyện cô không cho anh giám sát mình?

Nhưng đâu có ai bằng lòng bị giám sát? Ngay cả cô có quang minh lỗi lạc đi nữa cũng không muốn bị người khác chăm chăm giám sát như vậy.

Đáng tiếc đại ma vương lại là một người thích kiểm soát mọi thứ, và hành động của cô chắc chắn đã đụng đến nguyên tắc của anh. Nhưng cô cũng phải giành chút nhân quyền cho bản thân mới được.

“Phải rồi. Cám ơn anh Hàn vì tối qua đã đưa em ra ngoài chơi. Tiếc là đang vui vẻ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn vẫn trả lời đúng một chữ, trên mặt còn không có lấy một nụ cười.

Kỷ Hi Nguyệt cũng hết hứng nói chuyện. Cô không thể nhân nhượng mãi được. Tối nay cô đã dỗ ngọt anh một lần, nên cô cũng phải có chút nguyên tắc, nhất là bây giờ anh đã là bạn trai của cô.

Lúc còn yêu nhau không tranh thủ uốn nắn, đợi kết hôn rồi làm gì còn cơ hội nữa? Chẳng lẽ cô để anh ức hiếp và chèn ép của đời sao?

Ăn cơm tối xong, mỗi người tự tập luyện riêng, cả đêm cũng không ai nói chuyện, cứ thế tình huống này kéo dài đến ba ngày.

Trong ba ngày này, La Hi cũng không dám làm chuyện đó nữa. Nhưng giữa cô và đại ma vương dường như đang có sự trở ngại. Anh không giải thích, Kỷ Hi Nguyệt cũng không muốn nhượng bộ, cho nên kết quả là ba ngày nay áp suất rất thấp.

La Hi, Tiêu Ân, lão Khôi, thím Lý, Triệu Không, Triệu Hải và bao gồm tất cả mọi người trong tập đoàn Triệu Thị đều cảm nhận được sự bất thường của ông chủ.

Chỉ cần nói sai một câu, làm sai một chuyện là bọn họ phải nhận lấy hình phạt sống không bằng chết.

Tối ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt đang nằm trên giường thì di động có tin nhắn đến.

Cô mở ra xem, là nhóm chat của Tiêu Ân và lão Khôi, lúc này còn có thêm thím Lý và La Hi, tên nhóm được đổi thành ‘Đại tiểu thư khơi thông’.

Làm Kỷ Hi Nguyệt buồn cười không thôi.

“Đại tiểu thư, cô với cậu chủ làm sao vậy?” Tiêu Ân gửi một tin nhắn, phía sau còn kèm theo một mặt cười khổ.

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Cái gì mà làm sao vậy?”

Tin nhắn của thím Lý: “Đại tiểu thư, thím Lý xin cô đấy, cô dỗ dành cậu chủ vài câu đi. Ba ngày nay chúng tôi sắp bị hù chết rồi.”
Bình Luận (0)
Comment