Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 809

Kỷ Hi Nguyệt khen ngợi La Hi: “La Hi, anh cũng có mắt nhìn bọn tội phạm m.a tú.y đấy nhỉ. Vừa nhìn là đã biết ngay hắn ta không phải phường gì tốt đẹp. Bây giờ chúng ta lại có thêm một manh mối nữa.”

“Chính xác. Quá tốt rồi.” Đội trưởng Biên nói.

“Nhưng cô khẳng định như vậy, chúng tôi lại bắt đầu điều tra tên này, e là cô càng nguy hiểm hơn. Bọn buôn lậu m.a tú.y sẽ nghĩ là cô thật sự biết bọn chúng, và cô không đơn giản chỉ là một phóng viên tin tức.” Lý Đỉnh chau mày, nói.

“Các anh đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười. Bây giờ trong lòng cô đang giữ một bí mật quan trọng, không biết là có nên nói ra không.

Bởi vì vừa nãy khi nhìn thấy tên đó, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra tên của ông trùm tổ chức buôn lậu m.a tú.y này. Không biết tên thật là gì, nhưng người trên giang hồ thường gọi hắn ta là ‘Hắc Trạch Minh”.

Trước đây Kỷ Hi Nguyệt không nhớ được cái tên này, nhưng bây giờ nháy mắt là đã nhớ ra toàn bộ.

Hắc Trạch Minh* thực chất là một nhà đạo diễn, biên kịch và là nhà sản xuất phim nổi tiếng người Nhật.

(Tên tiếng Trung là Hắc Trạch Minh, tên tiếng Nhật là Akira Kurosawa (1910-1998) là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim, trong sự nghiệp 57 năm, ông đã làm ra 30 bộ phim, được coi là một trong những nhà làm phim quan trọng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh -Nguồn: Google.)

Ông ấy từng làm rất nhiều bộ phim về thế giới ngầm và samurai, nổi tiếng như cồn trong giới giải trí.

Sở dĩ ông trùm của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này lấy cái tên như vậy là vì hắn ta rất thích xem phim của Hắc Trạch Minh, hơn nữa còn học theo tinh thần bushido*, có sở trườnng chiến đấu và sử dụng kiếm samurai.

(Tinh thần bushido: Hay là võ sĩ đạo, là những quy tắc đạo đức và các võ sĩ, samurai ở Nhật Bản thời trung cổ phải tuân theo. Nếu xét theo khái niệm phương Tây thì đây chính là tinh thần nghĩa hiệp, nhưng bushido của người Nhật mang nghĩa rộng hơn – nguồn: Google.)

Trong quá trình vây bắt hắn ta ở kiếp trước, hắn ta đã dùng thanh kiếm samurai chếm chết rất nhiều người vô tội, có thể nói là hung tàn đến cực điểm.

Nhưng bây giờ cho dù Kỷ Hi Nguyệt nhớ ra, cô biết lấy cớ gì để nói cho mọi người biết đây?

Vì bây giờ vẫn chưa nhìn thấy người, cũng không có chuyện gì liên quan đến tên trùm này để vịn vào suy diễn, cô thật sự rất sầu não.

Kỷ Hi Nguyệt một khi đã nhớ ra được tên trùm này, liền nhớ ngay đến dáng vẻ đặc thù của hắn.

Tên này thực chất khá lùn, chưa đến một mét bảy, đầu trọc, nhưng nhìn chung rất nhanh nhẹn, còn thích để ria mép, khá là giống người Nhật Bản.

Trương Cường gọi điện thoại xong, bước vào vui mừng nói: “Quá tốt rồi, lại thêm một manh mối nữa. Tôi đã kêu Tôn Hào đi điều tra.”

Đội trưởng Biên nói: “Không ngờ ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được bọn chúng.”

“Không phải tình cờ đâu, hẳn là bọn chúng đang theo dõi đấy, nhưng nói chung cũng như nhau cả thôi. Có điều hắn ta không ngờ là chúng ta vừa nhìn đã thấu. Nếu không phải hắn ta phóng xe đi, tôi còn định đuổi theo luôn đấy.” Trương Cường đáp.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Ba vị đội trưởng, các anh kêu tôi cẩn thận, nhưng các anh càng phải cẩn thận hơn nữa. Truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y đừng phô trương quá, vì bọn chúng đa số đều có súng, sẽ rất nguy hiểm.”

Ba người cùng gật đầu, họ dĩ nhiên biết bọn buôn lậu m.a tú.y là dạng tội phạm nguy hiểm nhất, nên tất nhiên sẽ cẩn thận, có điều nghe một cô gái như Kỷ Hi Nguyệt nhắc nhở, trong lòng bọn họ rất dễ chịu. Tối thiểu thì Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ tự mình chú ý an toàn.

Điều mà bọn họ không muốn thấy nhất là Kỷ Hi Nguyệt gặp nguy hiểm, vì bây giờ cô đã trở thành mấu chốt để bọn họ giải quyết vụ án này.

Đột nhiên di động của ba vị đội trưởng đồng thời vang lên, cả ba cùng sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra xem.

“Là chỉ đạo viên Lộ kêu ba người chúng ta quay về.” Đội trưởng Biên thảng thốt nói.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Lý Đỉnh nghi vấn: “Không phải tên Lộ Diêu Viễn này cũng là bọn buôn lậu m.a tú.y đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt bèn nói: “Chắc không phải đâu. Nhưng anh ta gọi các anh về khéo như vậy, hẳn là trưởng phòng Kim vẫn đang ở đó. Có thể ông ta đã nhận được tin tức là tôi và ba anh đang ở chung với nhau, hoặc là các anh lại bắt đầu điều tra một tên buôn lậu m.a tú.y mới.”

“Cũng có thể. Đi thôi, xem thử ông ta có gì muốn nói. Vương Nguyệt, vậy cô về cẩn thận  nhé.” Ba người dặn dò Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó cũng rời khỏi quán cơm với La Hi.

Khi xe đang chạy vào làn đường hai chiều ít người, đột nhiên có hai chiếc mô tô từ phía sau một trái một phải đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment