Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 83

Con ngươi đen láy của Triệu Húc Hàn khẽ liếc nhìn gương mặt mặt mang nụ cười ty bỉ của cô, sau đó quay đầu thờ ơ nói: “Không hỏi.”

“Không sao không sao. Không hỏi thì không hỏi. Dù sao tôi cũng không dựa vào ông chủ lớn để đi cửa sau. Tôi sẽ dựa vào năng lực thực sự của mình để trở thành một phóng viên nổi tiếng.” Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay, đưa ra lời thề son sắt.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run run, sau đó lạnh lùng nói: “Còn không mau đi ngủ? Nhớ sáng mai sáu giờ.”

“Ôi mẹ ơi! Tôi đi ngủ liền đây.” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên gào khóc, cảm giác toàn thân đau nhức. Nhưng lời bản thân đã nói nhất định phải làm được, nếu không cuộc sống hài hòa không dễ gì có được với đại ma vương sẽ bị cô làm cho xáo trộn một lần nữa.

Để cuộc sống của bản thân lúc nào cũng êm đềm, nguyên tắc của đại ma vương luôn luôn là tôn trọng, ngoan ngoãn và phục tùng. Lời anh nói bao giờ cũng đúng, có nói sai cũng thành đúng, ừm, chính là như vậy!

Nửa đêm, đang giấc ngủ ngon thì di động của Kỷ Hi Nguyệt liên tục vang lên. Cô bực mình cầm qua xem thì phát hiện đã hai giờ sáng. Giờ này mà Cố Du Du còn gọi điện thoại.

Di động rung lên rồi ngừng lại, sau đó là rất nhiều thông tin được gửi đến. Kỷ Hi Nguyệt xem thông tin trước, cả người cô lập tức phấn chấn.

Bởi vì Cố Du Du đã gửi qua một bức ảnh, tuy không được rõ nét, nhưng nhìn vẫn thấy rất rõ hình ảnh Ngụy Tiêu Tiêu đang ôm hôn thắm thiết một người đàn ông ngay cửa thang máy.

Không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng với cái đầu hói bóng loáng, Cố Du Du đoán là lão đạo diễn Hà Sinh Sinh. Hơn nữa mấy bức ảnh hôn nhau nồng nhiệt ở cửa thang máy sau đó đã chụp được gần như toàn khuôn mặt của Hà Sinh Sinh, bàn tay múp như lợn của ông ta đang đặt trên mông của Ngụy Tiêu Tiêu.

Cố Du Du quả nhiên là một phóng viên có đạo đức nghề nghiệp cao, bức ảnh này quả thực quá tuyệt vời, cũng là ông trời giúp Trần Manh Manh.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Du Du. Cố Du Du phấn khích nói: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. Trúng mánh rồi, trúng mánh rồi. Haha. Cô xem cả chưa? Ngọc nữ ngây thơ cái quái gì chứ, mắc ói thật sự.”

“Party kết thúc rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Vẫn chưa, người phụ nữ này tiễn Hà Sinh Sinh về, bên trong vẫn còn người. Trước đó tôi có hỏi dò rồi, hôm nay bên trong có thêm nam chính và vài người đàn ông khác. Tôi chuẩn bị đi mai phục thêm một đợt nữa, haha. Có lẽ vẫn còn nhiều tin tức kịch tính hơn.” Giờ này mà Cố Du Du vẫn còn hưng phấn cực độ.

“Vậy vất vả cho chị rồi. Quả nhiên là tin tức lớn.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.

“Tiểu Nguyệt, cô nghĩ tôi có nên cất tin tức này đi, sau đó tìm người phụ nữ này đòi phí bịt miệng không?” Câu hỏi của Cố Du Du khiến sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt thay đổi.

“Tiền bối, chị đừng làm chuyện vớ vẩn, cái này gọi là tống tiền đấy. Không kể đến chuyện ngồi tù,  để người khác biết được thì chị không những mất công việc mà danh tiếng cũng tiêu tan!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn mắng người. Người phụ nữ này nghèo đến bị điên rồi sao?

“Haha, tôi chỉ nghĩ chơi thôi mà. Không sao không sao. Cô ngủ đi. Tôi về sắp xếp lại một chút. Sáng mai chín giờ sẽ tung tin.” Cố Du Du nói, “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô. Không hổ là chị em tốt, cúp đây.”

Cố Du Du cúp điện thoại. Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, chị em tốt?

Vậy thì hy vọng sau này cô ta đừng lao vào ngõ cụt nữa. Kiếp này cô vẫn chưa bại lộ thân phận, vẫn có thể chịu đựng được.

Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, gửi bức ảnh này cho Trần Manh Manh kèm theo một tin nhắn.

“Manh Manh, tuyệt vời chưa, haha.”

Bên kia không hồi âm, xem ra Trần Manh Manh đã ngủ say rồi.

Kỷ Hi Nguyệt lục số điện thoại của Hà Sinh Sinh và Ngụy Tiêu Tiêu mà Trần Manh Manh đưa cho cô, sau đó cô gửi tấm ảnh này đi. Cô tin rằng bọn họ sẽ không còn rãnh rỗi để đi tìm Trần Manh Manh đòi bồi thường tiền đạo cụ nữa.

Gửi xong Kỷ Hi Nguyệt tắt điện thoại đi ngủ. Cô cũng không quan tâm là người ta có điều tra số điện thoại hay không, dù sao ngày mai Cố Du Du cũng sẽ tung tin này ra.
Bình Luận (0)
Comment