Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 834

Trong suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt, bọn giặc Nhật đều là kẻ biến thái, giết người cũng vô cùng tàn nhẫn, thật sự khá đáng sợ.

“Người này bây giờ đang ở đâu?” Triệu Húc Hàn hỏi.

IT đáp: “Đang ở trong khách sạn Four Seasons, vẫn chưa tìm ra được mục tiêu ám sát lần này của hắn, nhưng tôi sẽ bí mật theo dõi sát sao.”

“Tiêu Ân, đến khách sạn Four Seasons.” Triệu Húc Hàn nói với Tiêu Ân đang lái xe.

Kỷ Hi Nguyệt hoảng hồn: “Anh Hàn, anh, anh đến khách sạn Four Seasons làm gì?”

“Đương nhiên là để đề phòng những chuyện chưa xảy ra. Anh phải để cho hắn biết, dám động vào người của Triệu gia anh sẽ nhận được hậu quả thế nào!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.

Tiêu Ân vô tình đạp nhầm phanh gấp hai lần, khiến Triệu Húc Hàn càng lạnh lùng hơn: “Không muốn lái xe nữa à?”

“Cậu chủ, tôi, tôi cảm thấy anh tự ra mặt thế này không tốt lắm thì phải?” Tiêu Ân lo lắng nói.

“Có gì không tốt? Chuyện cá nhân của tôi không liên quan đến Triệu gia. Kêu cậu đi thì cậu cứ đi, còn không đi thì cút xuống xe.” Triệu Húc Hàn nghiêm giọng nói.

Tiêu Ân đáp lại một tiếng, sau đó im bặt, trong lòng vô cùng gấp gáp, lén liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt trong gương chiếu hậu mấy lần.

Kỷ Hi Nguyệt đổ mồ hôi hột, không ngờ cô chỉ vô tình nhắc đến hai chữ sát thủ mà đã xảy ra chuyện lớn, nhưng cho dù Triệu Húc Hàn có mạnh đến mấy, nếu giữa anh và và tên sát thủ đó xảy ra chút tai nạn, làm sao cô chịu được đây?

Với cả anh còn là chủ nhân của Triệu gia, nếu tự mình ra mặt, người của Triệu gia sẽ nhìn anh thế nào?

“La Hi, đến khách sạn Four Seasons đợi tôi.” Triệu Húc Hàn lại gọi cho La Hi.

Kỷ Hi Nguyệt bồn chồn hỏi: “Anh Hàn, anh, anh muốn làm gì vậy?”

Triệu Húc Hàn vỗ tay cô: “Lát nữa em cứ ngồi trên xe với Tiêu Ân, anh với La Hi vào trong đó giải quyết công việc.”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, anh muốn đi giết tên sát thủ đó sao?”

“Mỗi tên sát thủ chuyện nghiệp đều là tội phạm truy nã quốc tế, hà cớ gì anh phải tự làm bẩn tay mình?” Hình như Triệu Húc Hàn đã quyết định xong mọi việc, hơi thở cũng dần ấm lại, còn vươn tay xoa đầu cô.

Kỷ Hi Nguyệt rùng mình, nhìn khuôn mặt điển trai của anh từ từ nguội lạnh mà không biết nên khuyên ngăn thế nào, trong lòng cô thật sự có hơi lo lắng.

“Anh Hàn, lỡ người của Triệu gia biết được thì sao? Anh sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu. Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện, những chuyện khác anh có thể xử lý được.” Triệu Húc Hàn tự tin nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, Triệu Húc Hàn an ủi cô: “Sát thủ không phải người bình thường, trước khi chưa xử lý gọn, anh không dám để em ra ngoài, cho dù có La Hi cũng không được.”

Khi anh nói, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp và sâu thẳm kia thoáng hiện lên sự trìu mến và sợ hãi.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm tư của anh, anh đang sợ, sợ cô xảy ra chuyện, cho nên mới gấp gáp xử lý những chuyện nguy hiểm nhất của cô.

“Anh Hàn, sẽ không có nguy hiểm đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là chuyện này.

Khóe môi Triệu Húc Hàn khẽ cong lên một độ cong lạnh lùng: “Những chuyện nguy hiểm hơn thế gấp trăm lần anh cũng đã trải qua, em nghĩ xem?”

“Anh đừng tự tin quá, phải cẩn thận. Kẻ xấu bao giờ cũng thủ đoạn, anh đừng thiếu cảnh giác!” Nhìn thái độ của anh giống hệt như đang giải quyết mấy chuyện vặt vãnh thường ngày, Kỷ Hi Nguyệt bỗng nổi giận.

Cô cũng lo lắng cho anh mà.

“Em muốn đi cùng anh!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bướng bỉnh.

“Không được, em cứ ở yên trên xe là an toàn nhất, đây là xe chống đạn. Phải rồi, để anh kêu La Hi cũng đổi sang chiếc xe chống đạn.” Triệu Húc Hàn quay sang nói với Tiêu Ân, “Tiêu Ân, ngày mai nhớ lấy chùm chìa khóa màu xanh đưa cho La Hi.”

“Vâng, cậu chủ.’ Tiêu Ân đáp.
Bình Luận (0)
Comment