Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 877

Kỷ Hi Nguyệt đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông mặc đồ đen ở cự ly rất gần, ánh mắt xinh đẹp của cô cũng lộ ra tia lạnh lùng sắc bén, xen lẫn sự khinh bỉ, sau đó cô đột nhiên đẩy mạnh cánh cửa xe trong tay.

Cũng tức là khi cô mở hẳn cửa xe, cánh cửa sẽ bị đẩy mạnh, hất văng thân thể của người đàn ông đó ra xa. Ngón tay đang liều mạng bám víu vào thành cửa của hắn cũng bị nắm đấm của Long Bân nện cho tơi tả.

Người đàn ông mặc đồ đen đành phải buông tay, cả người liền lăn lốc trên đường, chiếc xe coi như thoát được tên áo đen này.

Tiêu Ân càng tăng tốc hơn, tích tắc đã rẽ hướng, biến mất khỏi tầm mắt của  người đàn ông mặc đồ đen.

Triệu Húc Hàn nhanh chóng cầm máy tính bảng, điều chỉnh camera giám sát và đèn giao thông dọc đường, biến chiếc xe của họ trở thành chiếc xe ma lần nữa.

Cuối cũng cũng về đến tòa cao ốc của mình.

Hai người được cứu vẫn bị trùm đầu, xiêu vẹo như chực ngã đi ở phía sau, trong miệng còn phát ra tiếng ưm ưm rất đau khổ.

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau sau khi trải qua cuộc cứu người vừa rồi. Ánh mắt anh lạnh lùng ảm đạm, còn Kỷ Hi Nguyệt thì nhếch miệng cười kiểu chán sống, đáng tiếc là dưới lớp mặt nạ nên anh không nhìn thấy, chỉ thấy được viền mắt của cô cong cong.

Đoàn người liền đi thẳng lên lầu, chiếc xe đã có người đến nhận, có lẽ là đem đi tiêu hủy hoặc phun sơn đổi màu gì đó, và đây chỉ là suy đoán của Kỷ Hi Nguyệt.

Lên đến phòng làm việc, mọi người mới tháo lớp mặt nạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Đại tiểu thư, lần này may mà nhờ có cô! Nếu không chắc chắn tôi đã bị trúng đạn. Thật không ngờ trong băng nhóm Hắc Hỏa lại có cao thủ lợi hại như vậy.” Quy Mao cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Dù thế nào thì Kỷ Hi Nguyệt cũng đã cứu anh ấy một mạng. Lúc đó anh ấy cũng nóng lòng muốn thoát ra ngoài, hơn nữa đối phương còn có rất nhiều người, nên anh ấy đành phải chờ cứu viện, chỉ có điều không ngờ người xuất trận lại là Kỷ Hi Nguyệt.

Cứ tưởng đâu cô sẽ ở yên trên xe chờ tiếp ứng, thay vì xuống xe.

Triệu Húc Hàn bước tới mở trùm đầu cho một người, dáng vẻ của người đó trông rất thảm thương, khuôn mặt thì chỗ tái chỗ xanh, có vẻ hơi mê sảng do bị hoảng sợ.

“Chú tư!” Triệu Húc Hàn vỗ vào má người đàn ông này, đồng thời gọi lớn tên, sau đó anh điện thoại cho Thước Phong.

Trong văn phòng của Thước Phong, mười mấy người bị anh ta giám sát nhưng không dám hó hé, khuôn mặt ai cũng tỏ ra khó chịu, có điều bọn họ không ngờ là Triệu chủ nhân lại quay về nhanh như vậy.

“Cậu chủ!” Thước Phong nhận máy.

“Giải quyết xong rồi, thả bọn họ ra ngoài đi, kêu Phan Sinh tìm bác sỹ đến đây!” Triệu Húc Hàn ra lệnh.

“Vâng!” Thước Phong cúp máy, quay sang nói với mọi người, “Giám đốc của các vị đã được chủ nhân cứu về. Phan Sinh, tìm bác sỹ tới đây.”

Nói xong, Thước Phong đi thẳng ra ngoài, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, nhanh thế sao? Còn chưa đến một tiếng đồng hồ nữa mà đã cứu được giám đốc từ trong tay băng nhóm Hắc Hỏa?

Vậy là ba trăm triệu đô la Mỹ đó không cần dùng đến nữa ư?

Sau khi Long Bân và Quy Mao cởi mũ trùm đầu, Kỷ Hi Nguyệt thấy bọn họ đeo lại mặt nạ giống hệt với Thước Phong. Xem ra ám vệ không được để người khác thấy mặt thật, và chỉ xuất đầu lộ diện trước mặt chủ nhân.

Nói cách khác, bọn họ chỉ lộ mặt thật khi được yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ khác, nhưng khi xuất hiện với tư cách ám vệ, tất cả đều phải che mặt.

Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn, ba người đeo mặt nạ đều có vóc dáng tương đương nhau, nếu quần áo mà giống nhau nữa thì thật sự rất khó nhận ra.

Đám người bên chỗ Phan Sinh đã kéo đến nơi. Triệu Húc Hàn nói với Phan Sinh: “Đã cứu được chú tư và Liêu Phong ra ngoài, có điều Liêu Phong bị thương khá nặng, các anh chăm sóc cho bọn họ đi, khi nào bọn họ tỉnh lại thì dẫn đến gặp tôi.”

“Vâng, chủ nhân!” Phan Sinh lập tức đáp lại một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ba người vệ sĩ đeo mặt nạ đang đứng bên trong, còn có Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân. Chỉ với một vài người mà có thể cứu được người từ một tòa nhà lớn như vậy, hơn nữa còn không hề hấn gì, quả đúng là có chút khó tin.
Bình Luận (0)
Comment