Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 882

Kỷ Hi Nguyệt bày ra nụ cười xấu xa: “Haha, em cũng thấy vậy. Bây giờ em có thể làm chủ được bất kỳ việc gì theo ý mình, có phải rất lợi hại không? Ở đây có sân huấn luyện không? Em muốn tìm người huấn luyện chung xem đã hạ gục được ba người vệ sĩ chưa.”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Có, đợi lúc nào có thời gian đã. Nhưng theo anh thấy thì em đã đạt được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu Triệu gia rồi.”

“Thật ư? Thế thì tốt quá. Xem ra cũng không phải quá khó nhỉ? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười đắc thắng.

Triệu Húc Hàn đột nhiên rất muốn bóp chết cô, cô thực sự không biết luyện khí công khó đến mức nào sao? Xác suất cao thủ thiên bẩm như cô đâu có bao nhiêu người?

Anh tức muốn thổ huyết, Triệu gia còn không có lấy một người có tài năng thiên bẩm như cô đấy chứ.

Tuy nhiên, Triệu Húc Hàn đột nhiên lại mừng thầm, nếu sau này anh và Kỷ Hi Nguyệt sinh con đẻ cái, không biết là con gái của họ cũng lợi hại như vậy không?

Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên dịu dàng hơn, như thể đang ngắm nhìn người vợ mà anh yêu thương vậy.

“Anh Hàn, sao anh lại nhìn em như vậy? Đừng nói muốn nổi thú tính đó chứ?” Cả người Kỷ Hi Nguyệt đang chìm trong nước, chỉ để lộ từ phần vai trở lên, trên mặt nước có có cánh hoa che chắn, nên thực ra Triệu Húc Hàn có muốn nhìn cũng không nhìn thấy được gì.

Triệu Húc Hàn ho khan vài tiếng: “Em nghĩ nhiều rồi đấy. Bây giờ không có thời gian nổi thú tính đâu, còn rất nhiều chuyện đang chờ anh giải quyết.”

Nói xong Triệu Húc Hàn bỏ ra ngoài. Không phải là anh không muốn nổi thú tính, mà bây giờ đang giai đoạn rối ren, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.

Quả nhiên Triệu Húc Hàn vừa mới tới cửa, bên ngoài tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Chủ nhân! Giám đốc khu vực và Liêu Phong đến rồi!” Giọng nói của Phan Sinh ở bên ngoài vang lên.

Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức trầm xuống. Đóng cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt lại, anh bước tới mở cửa phòng chính ra. Đúng lúc này Tiêu Ân cũng đang xách túi to túi nhỏ bước vào.

Tiêu Ân xách đồ tới thẳng gian phòng chính của Triệu Húc Hàn, sau đó mở cửa ra và sắp xếp đồ đạc, đều là những quần áo và nhu yếu phẩm cần dùng của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Trong gian phòng khách, Triệu Húc Hàn đã ngồi xuống ghế ngay ngắn. Phan Sinh dìu chú tư Triệu Thanh Hổ của Triệu Húc Hàn bước vào, còn Liêu Phong thì được Khương Lộ dìu, trên người và trên cánh tay đều có băng gạc.

“Chủ nhân!” Chú tư Triệu và Liêu Phong nắm quyền hành lễ với Triệu Húc Hàn, đây là quy củ của Triệu gia, bất kể là vai vế gì thì cũng không thể thiếu sự kính trọng và hành lễ với chủ nhân.

“Chú tư, Liêu Phong, hai người ngồi xuống rồi hẵng nói.” Triệu Húc Hàn mặc dù không biểu hiện gì, nhưng khẩu khí vẫn rất nhẹ nhàng.

Triệu Thanh Hổ đã khá lớn tuổi, khoảng ngoài năm mươi, lần này bị bắt cóc mười hai tiếng, tuy không chịu sự hành hạ, nhưng cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt đến bây giờ vẫn còn trắng bệch, cổ tay và khóe miệng vẫn còn ửng đỏ và bầm tím.

Có vẻ đã bị trói và bịt miệng.

Sau khi hai người ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh lùng nói: “Phan Sinh, Khương Lộ, hai người các anh không bảo vệ giám đốc khu vực chu toàn, về lò đào tạo lại! Bên đây sẽ phái vệ sĩ mới đến thay thế các anh!”

Phan Sinh và Khương Lộ chợt biến sắc, bọn họ đã từng nghĩ qua hình phạt, nhưng không hề nghĩ đến khả năng là quay về lò đào tạo lại. Chẳng có người nào của Triệu gia muốn mình bị quay về lò đào tạo lại cả.

Hai người liền đưa mắt nhìn nhau rồi quỳ xuống trước mặt Triệu Húc Hàn.

“Chủ nhân, sự việc xảy ra quá đột ngột, bên phía bọn họ có tới mười mấy người, hơn nữa còn có cao thủ. Lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Chúng tôi đúng là bảo vệ không chu toàn, nhưng chúng tôi đều đã cố gắng hết sức. Xin anh giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.” Phan Sinh nói xong, đưa mắt nhìn Triệu Thanh Hổ.
Bình Luận (0)
Comment