Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 926

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, hi vọng là tên Triệu Vân Sâm vẫn còn có ích.

Trong lúc hai người uống canh, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Kỷ Hi Nguyệt vội đặt chén canh xuống, lật đật chạy ra ngoài. Triệu Vân Sâm thấy vậy liền đảo mắt xem thường.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác khó chịu lại bao phủ lên tâm trạng của cậu. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt chỉ đối xử như vậy với một mình cậu. Những lúc đi chơi, cô thường lấy hoa quả đút cho cậu và giúp cậu rót rượu. Đến lúc cậu uống say rồi, cô còn giúp cậu lấy canh giải rượu.

Vậy mà vừa chớp mắt, người trong lòng cô đã không còn là cậu nữa. Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy nhỉ, bỏ lỡ một Kỷ Hi Nguyệt có tiềm năng như bây giờ mà không biết quý trọng!

Nhưng không sao, bọn họ chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, vẫn còn thời gian chán.

Cậu ta không tin Kỷ Hi Nguyệt sẽ gả cho một lão già như chú ba, lớn hơn cô hẳn sáu tuổi!

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mà nghe được tiếng lòng của Triệu Vân Sâm lúc này, chắc hẳn Triệu Vân Sâm sẽ không biến thành đầu heo đơn giản như vậy nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đầu óc Triệu Vân Sâm đúng là khác người. Triệu Húc Hàn mới hai mươi bảy tuổi mà trong mắt cậu ta đã là lão già, không biết là con mắt này dài đến đâu nữa.

“Anh Hàn, anh về rồi đấy à! Có mệt không? Từ lúc về đến giờ chẳng nghĩ ngơi phút nào, chắc là mệt lắm rồi.” Mấy lời quan tâm của Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài khiến Triệu Vân Sâm nghe mà chói tai, đến cả canh cũng không uống nổi nữa.

“Vẫn ổn. Ở trên xe anh có tranh thủ chợp mắt một lúc rồi. Em đói chưa?” Giọng điệu dịu dàng của Triệu Húc Hàn làm Triệu Vân Sâm kinh ngạc vô cùng. Chú ba đối xử tốt với người phụ nữ này từ khi nào vậy?

Trước đây chẳng phải rất lạnh nhạt xa cách à? Sao bây giờ lại dịu dàng như vậy? Hai người cùng đi Mỹ xong, chẳng lẽ tình cảm đã thăng tiến? Không lẽ chú ba thật lòng yêu Kỷ Hi Nguyệt?

Triệu Vân Sâm càng nghĩ càng đắng chát, chỉ muốn dứt áo bỏ về cho xong.

“Em vừa uống canh rồi, nên chưa đói. Đúng rồi, tên Triệu Vân Sâm nói có chuyện muốn đợi anh đó.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn thâm trầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thường, trong lòng anh mới buông lỏng một chút.

“Ừm, là anh kêu nó tới đây. Em bảo thím Lý dọn cơm đi, anh đi rửa ráy một chút rồi xuống.” Triệu Húc Hàn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, người đàn ông này nhiệt tình như vậy, xem ra vẫn còn cảm giác nguy hiểm. Hành động này là muốn tuyên bố chủ quyền của anh đúng không?

“Thím Lý, dọn cơm đi.” Kỷ Hi Nguyệt hét vào bếp.

“Vâng!” Thím Lý đáp lại một tiếng, bắt đầu mang đồn ăn ra.

Kỷ Hi Nguyệt quay lại phòng ăn, ngồi xuống rồi nói với Triệu Vân Sâm: “Đừng có nhắc gì đến chuyện vừa nãy chúng ta nói, biết chưa?”

Triệu Vân Sâm bực bội liếc cô: “Tôi không có ngu!”

“Xừ! Không ngu nhưng cũng kém thông minh.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục khinh thường cậu ta.

Triệu Vân Sâm tức muốn nổ phổi, nhưng nghĩ lại thì đúng là mình ngu thật. Người phụ nữ này theo đuổi cậu ta ba năm trời ròng rã, vậy là cậu ta lại không nhận ra cô tốt và hơn người thế nào, thật sự không bị chửi ngu cũng uổng.

Thím Lý bưng đồ ăn lên, Kỷ Hi Nguyệt giúp bà bày biện, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, Triệu Húc Hàn chẳng mấy chốc cũng đã xuất hiện.

“Chú ba.” Triệu Vân Sâm thấy Triệu Húc Hàn không thể không chào, đây là mối quan hệ vai vế.

“Ừm, ăn cơm thôi! Có chuyện gì để ăn cơm xong vào thư phòng rồi nói.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống.

“Oh.” Triệu Vân Sâm liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ý là cô thấy chưa, chú ba đâu có muốn để cho cô biết, đây là chuyện của Triệu gia, cho nên cô vẫn chưa phải là người của Triệu gia.

“Anh Hàn, hôm nay em đã đánh Vô Cốt.” Kỷ Hi Nguyệt định nói chuyện này trước.

Triệu Vân Sâm lập tức trố mắt: “Cô đánh Vô Cốt? Không phải đấy chứ? Cô ta ngoan ngoãn để cho cô đánh?”

“Cậu im miệng đi! Không phải việc của cậu, lo ăn cơm đi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

Sau đó cô quay sang nhìn Triệu Húc Hàn: “Cô ta mắng em là đồ tiện nhận. Em tức quá nên đã đánh cô ta.”
Bình Luận (0)
Comment