Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122: Nhất Hồ Túy Nguyệt 1

Chương 122: Nhất Hồ Túy Nguyệt 1 Chương 122: Nhất Hồ Túy Nguyệt 1Chương 122: Nhất Hồ Túy Nguyệt 1

Hiện tại điều duy nhất đáng lo chính là bản thân trốn khỏi Lâm Giang thành, liệu người nhà có bị liên lụy hay không?

Theo luật Đại Càn, tội không liên lụy đến người nhà, mà Cửu Cát giả trang Đỗ Vạn Phong rời đi, lúc sắp đi, đã biến hai tên tù nhân thành tro bụi, xem như là cố ý bày nghi trận.

Hơn nữa những kẻ biết chuyện này, không có ngoại lệ đầu đã bị giết, cộng thêm phụ thân là người khéo léo, hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Cửu Cát nhắm hai mắt, chống gậy dò đường, đi về phía tửu lâu Tứ Hải lâu của trấn trên.

Tới Tứ Hải lâu, Cửu Cát hỏi giá, gọi một đĩa cá chép rán hành rẻ nhất ăn với cơm, đối phó cho xong bữa. Ăn xong, Cửu Cát rời khỏi Tứ Hải lầu.

Bên ngoài Tứ Hải lâu, rất nhiều người dân gặp nạn chen chúc nhau.

Chính bởi vì vùng phụ cận Nam Phong trấn không bị thiên tai, cho nên có không ít người dân gặp nạn đến đây xin ăn.

Ở trong Lâm Giang thành, hầu như không nhìn thấy người ăn xin, phàm là những người không nhà không cửa đều sẽ bị Bổ khoái đuổi đến nơi cứu tế ngoài thành, mà ở Nam Phong trấn, người ăn xin có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Những người ăn xin này phần lớn đầu là từ bên Lâm Giang thành trôi dạt tới đây.

Có thể thấy năng lực tiếp nhận người gặp nạn bên Lâm Giang thành càng ngày càng có hạn, một số người dân gặp nạn bất đắc dĩ phải đi bộ mấy chục dặm đường đến Nam Phong trấn, lấy việc xin ăn làm kế sinh nhai.

Cửu Cát ngồi trên một chiếc xe ngựa ọp eẹp, tháo cây đàn nhị đeo sau lưng xuống, kéo một khúc nhạc bi thương.

Kéo một lúc...

Cửu Cát liền hát theo tiếng đàn. "Nhân sinh gian nan, khi nào mới thôi, đất trời thay đổi, người thân ly

tán..."

"Tuổi đời cay đắng, trải qua bao phen, mưa gió vội vàng, giấc mộng ngàn dặm..."

Tứ Hải lâu. Trên lầu ba.

Năm cái đầu thò ra, bốn nam một nữ đều có dung mạo trẻ tuổi, bọn họ mặc võ phục màu xanh trắng xen kẽ, hiển nhiên đều là Võ sư của Võ viện.

"Khúc nhạc này thật bi thương, tiếng hát thật bi ai."

"Quả thực là như vậy, giống như là đang kéo cho những người dân gặp nạn kia vậy."

"Kéo đàn cho người dân gặp nạn, lấy đâu ra tiên thưởng?"

"Có lẽ hắn không phải vì tiền thưởng."

â "Các vị sư đệ sư muội, đừng xem náo nhiệt nữa, rượu và thức ăn đã dọn lên rồi, chúng ta mau ăn thôi."

"Vâng, Lương sư huynh."

Năm tên Võ sư nhao nhao ngồi xuống chiếc bàn tròn.

Nhìn mâm cỗ đầy ắp thức ăn ngon, lại nghĩ đến những người dân gặp nạn bên ngoài đang đói bụng, bên tai còn nghe thấy khúc nhạc bi ai kia.

Trong đó có một nữ Võ sư mười bảy mười tám tuổi, cau mày nói: "Lương sư huynh... Hiện tại người dân gặp nạn khắp nơi, chúng ta ăn như vậy có phải quá thịnh soạn rồi không?"

"Hoàng sư muội... Chúng ta đầu là người luyện võ, phải ăn thịt ba bữa, nếu ăn không ngon, võ công làm sao tiến bộ, nấu võ công không tiến bộ, thì làm sao chém yêu trừ ma, bảo vệ bình yên cho nhân tộc? Hơn nữa chúng ta ăn xong, có thể đem thức ăn thừa cho người dân gặp nạn bên dưới, cũng không tính là lãng phí."

"Lương sư huynh nói rất đúng, vậy chúng ta mau ăn đi, để còn cho người dân gặp nạn nữa." Những Võ sư khác nhao nhao nói.

"Nào nào nào... Các vị đồng môn, đến nếm thử rượu Ngọc Tuyền của Tứ Hải lâu này, đây chính là rượu ngon, một cân lương thực mới ủ được hai lượng rượu, hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về." Lương sư huynh nhiệt tình rót rượu cho từng người.

"Được! Không say không về!" Theo tiếng rót rượu ào ào...

Từng chén rượu Ngọc Tuyền được rót vào tay từng người.

Nhìn rượu trong vắt, ngửi mùi rượu nồng nàn.

Hoàng Oanh cau mày càng chặt hơn, một chén rượu tương đương với một cân lương thực, thế mà người dân gặp nạn bên dưới lại phải nhịn đói, chỉ có thể xin ăn qua ngày.

Hoàng Oanh lập tức nói: "Lương sư huynh, rượu này tiểu muội không uống."

"Hoàng sư muội không biết uống rượu, vậy huynh đệ chúng ta uống thôi."

"Tốt" "Uống cạn chén này trước."

"Cạn!"

Những người ở đây đều là người luyện võ, uống loại rượu mạnh này cay nồng sảng khoái, dễ chịu vô cùng.

Một chén rồi lại một chén...

Hoàng Oanh cau mày và cơm trong bát, gắp thức ăn trên bàn, nàng cùng các sư huynh đệ được lệnh duy trì trật tự vùng phụ cận Nam Phong trấn, tiêu diệt bọn cướp bóc, an trí người dân gặp nạn.

Thế mà Lương sư huynh lại dẫn theo mấy sư đệ ở tửu lâu ăn uống.

Ăn uống thì thôi đi, rõ ràng biết một chén rượu, chính là một cân lương thực, vậy mà vần cụng ly liên tục không biết tiết kiệm.

Năm tên Võ sư trẻ tuổi khí thịnh đến từ Võ viện, cụng ly liên tục, ngoại trừ nữ Võ sư Hoàng Oanh, những người còn lại đều uống đến say mèm.

"Lương sư huynh thật là thịnh tình khoản đãi, chỉ là một bàn rượu thức ăn này chúng ta thật sự không ăn hết, không bằng... Ơ... Mang cho người dân gặp nạn bên dưới đi."
Bình Luận (0)
Comment