Chương 138: Thuốc đến bệnh trừ 2
Chương 138: Thuốc đến bệnh trừ 2Chương 138: Thuốc đến bệnh trừ 2
May mắn bản thân học rộng tài cao, mới có cơ hội biểu diễn trước mặt mọi người ngày hôm nay, Tiêu Nhị Lang vui vẻ sắc thuốc, một gã mù trên mặt quấn vải bố, phảng phất như ngửi thấy mùi thuốc, chậm rãi đi vào từ bên ngoài...
Ñ
Nam Phong Trấn.
Một đạo độn quang màu nước rơi xuống.
Độn quang biến mất.
Một nữ Bộ khoái bên hông đeo một mặt Kim la xuất hiện trước mặt mọi người.
Thành chủ Lâm Giang Thành Đinh Hóa Vân, Ngân la Trần Thanh Ngư, lập tức hành lễ với người tới . "Lãnh đại nhân."
Nữ Bộ khoái Kim la khẽ gật đầu nói: "Sáng sớm hôm nay, ta nhìn thấy khói báo hiệu, bèn lập tức chạy tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm báo Lãnh đại nhân... Tối hôm qua thuộc hạ áp giải lương thực cứu tế đến Nam Phong Trấn, không ngờ tới sau khi trời tối, có Man tộc yêu nhân tập kích, Man tộc yêu nhân kia ít nhất có tu vi nhị phẩm, thuộc hạ không địch lại chỉ có thể dùng thân pháp dây dưa..."
"May mà thuộc hạ kịp thời đánh Ngân la, Lâm Giang Thành chủ Đinh Hóa Vân lập tức chạy tới đánh lui hai tên yêu nhân kia, hiện giờ hai tên Man tộc yêu nhần kia sớm đã không biết đi đâu..."
"Có điều trong hai tên Man tộc yêu nhân kia có một tên, am hiểu sử dụng độc trùng, nếu Võ sư không tu luyện ra hộ thể huyền cương, chắc chắn sẽ bị độc trùng xâm nhập cơ thể, ta và Đinh huynh lập tức hoài nghi, Man tộc yêu nhân kia e rằng đã hạ Vu Cổ chi độc xuống Nam Phong Trấn, lập tức chạy về, quả nhiên, toàn bộ người trong thành đầu đã trúng Vu Cổ chỉ độc, ngay cả ba tên đệ tử Võ viện cũng không may mắn thoát khỏi, vì để phòng ngừa yêu trùng khuếch tán, hiện giờ chúng ta đã phong tỏa Nam Phong Trấn..."
Lẳng lặng nghe xong báo cáo của Ngân la Trần Thanh Ngư, Kim la Lãnh Ngọc Trinh thở dài một hơi nói: "Vụ Cổ chi độc nhập thể không cách nào giải được, phong tỏa Nam Phong Trấn, thiêu hủy hết thảy đi."
"Lãnh đại nhân không thể!" Trần Thanh Ngư vội vàng ngăn cản. "Do dự bất quyết, chỉ biết làm hại thêm nhiều người!" Lãnh Ngọc Trinh nhíu mày, lập tức toát ra uy nghiêm.
"Lãnh đại nhân... Có người có thể giải trùng độc." Lâm Giang Thành chủ Đinh Hóa Vân bình tĩnh nói.
"Ai?"
"Tiêu Nhị Lang."
"Tiêu Nhị Lang, là người phương nào?"
"Là một lang trung ở địa phương, có phần bản lĩnh, chúng ta tận mắt nhìn thấy, Tiêu Nhị Lang dùng Tử Cam Thảo nhai nát, loại trừ Vụ Cổ chi độc cho một nữ tử."
Lãnh Ngọc Trinh cũng không phải chỉ biết võ công, nàng đối với dược liệu, y đạo thậm chí là luyện đan thuật đầu có nghiên cứu.
Tử Cam Thảo tuy nói có thể giải trăm độc, nhưng cái gọi là giải trăm độc kia chỉ là trung hòa độc tính, trì hoãn thời gian phát tác kịch liệt, cuối cùng giải độc kỳ thật là dựa vào thể chất của bản thân người trúng độc.
Mà Vu Cổ chỉ độc về bản chất là độc trùng nhập thể, làm tổ trong cơ thể, căn bản không có khả năng bị loại bỏ bởi thảo dược bình thường như vậy, cho dù là tiên thảo, cũng chỉ có thể nuôi dưỡng trùng độc trong cơ thể thành yêu trùng lợi hại hơn, tuyệt đối không thể cứu sống người, ngược lại nếu là độc dược, có lẽ có thể cứu được người.
"Ta đã biết, nếu có người có thể giải độc, vậy cứ để hắn làm đi, có điều Vu Cổ chi độc trước khi loại bỏ hoàn toàn, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Nam Phong Trấn." Lãnh Ngọc Trinh sau khi nói xong liền hóa thành một đạo độn quang màu nước bay lên trời, tốc độ cực nhanh căn bản không phải là thứ Võ sư có thể so sánh.
Khi Lãnh Ngọc Trinh bay lên giữa không trung, một cô hơi nước nhàn nhạt quanh quấn quanh thân thể, chỉ thấy nàng khẽ bấm pháp quyết, thân thể hữu hình vậy mà hóa thành khói trắng, hắc bào trên người biến mất không thấy.
Vụ Ẩn Thuật.
Thần thông ẩn nấp cường đại mà Kim la Lãnh Ngọc Trinh nắm giữ.
Ban ngày hóa thành sương mù, tiêu tán vô hình.
Hình như sương trắng, vô sở bất chí.
Một lát sau.
Một đạo hơi nước mông lung từ trên trời giáng xuống, giống như mây mù thấp bay tới vào ban ngày.
Hơi nước mông lung kia chậm rãi tới gần một căn nhà, quanh quấn trên nóc nhà không tiêu tan.
Mà căn nhà kia mở rộng cửa, một thanh niên ăn mặc như lang trung ngã gục ở một bên, một gã mù trên mặt bịt vải bố thay thế vị trí của lang trung, đứng trước lò thuốc, chỉ thấy gã mù kia rất dâm tà nhìn trái nhìn phải.
Tuy rằng trên mặt gã mù kia đích xác bịt vải bố, nhưng hắn thật sự làm ra động tác nhìn trái nhìn phải.
Sau khi xác định không có ai, gã mù kia đưa tay móc từ dưới thần ra một thứ đồ vật.
Lãnh Ngọc Trinh nhìn thấy thứ kia thiếu chút nữa tức chết.
Lãnh Ngọc Trinh là một nữ Bộ khoái, nếu lúc này không phải đang ở trạng thái Vụ Ấn, nàng hận không thể một đao chặt đứt thứ kia.
Một dòng nước màu vàng nhạt, lặng lẽ bắn ra từ trong thứ kia, rơi vào trong bát thuốc của toàn trấn.