Chương 158: Thanh Diệu Đan Thư
Chương 158: Thanh Diệu Đan ThưChương 158: Thanh Diệu Đan Thư
"Ta hiểu rồi... Ngươi ra ngoài trước đi, để ta tìm." Cửu Cát phân phó.
"Công tử có thể nhìn thấy chữ?"
"Ta sờ."
"Ồ..." Bàng Xuân Yến chỉ có thể lui ra ngoài.
Sau khi Bàng Xuân Yến rời đi, Cửu Cát bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trên giá sách, mỗi quyển sách đều được hắn lấy ra xem qua.
Khoảng một nén nhang sau...
Cửu Cát rút ra một quyển sách giấy bìa cứng có tên là Linh Vật Biện Thức) từ trên giá sách, ở giữa các trang sách này, kẹp một cái túi trữ vật được dệt bằng vải màu xám.
Cách Ngao Thanh Sơn cất giấu túi trữ vật này thật là độc đáo, vậy mà lại kẹp nó trong sách, là cho rằng trên đời này không có đạo tặc ăn trộm sách sao?
Chân khí mang theo ý thức từ đầu ngón tay thẩm thấu vào trong...
Không gian túi trữ vật của Ngao Thanh Sơn cũng không khác gì Ô Đạo Nhân, đầu là rộng hai thước vuông, một thanh bảo kiếm dài ba thước bảy tấc cũng không nhét vừa...
Đồ vật trong túi trữ vật hiện ra hết...
Hai cái hộp sắt kim loại kỳ quái.
Một quyển sách giấy bìa cứng.
Một tấm lệnh bài bằng ngọc khắc dòng chữ "Hạ ky, Ngao Thanh Sơn".
Sau đó là một số thứ kỳ quái hơn, ví dụ như vỏ quýt phơi khô, vỏ côn trùng giống như ngọc thạch, nhân đào trong suốt, lõi gỗ chứa linh khí, còn có bảy tám cái bình lọ...
Cửu Cát cẩn thận đếm, ít nhất có hai mươi mấy loại...
Ngoài ra còn có một chiếc chìa khóa màu bạc.
Chắc hẳn đây chính là chìa khóa mở ngân khố của Ngao Thanh Sơn.
Vào khoảng giữa trưa, sau khi dùng bữa xong, Cửu Cát lấy ra chìa khóa ngân khố trong tay, nói rằng mình vừa mới tìm thấy trong thư phòng...
Đinh Trăn Oánh nhận được chiếc chìa khóa màu bạc, trong lòng vui mừng khôn xiết, thần sắc trở nên quyến rũ, dung mạo càng thêm rạng rỡ... Tuy rằng sau khi Ngao Thanh Sơn chết, những thứ trong nhà hắn ta sớm muộn gì cũng thuộc về nàng, nhưng nếu có thể tìm được chìa khóa ngân khố trước, nàng cũng đỡ phải tốn công phá hòm.
Ngân khố của Ngao gia nằm trong phòng ngủ của Ngao Thanh Sơn.
Một tiếng "Rắc" vang lên.
Đinh Trăn Oánh mở ngân khố.
Bên trong ngân khố chất đầy vàng bạc châu báu, khế đất, điền sản, _- ngoài ra còn có một chiếc rương gỗ nhỏ.
Mở chiếc rương gỗ nhỏ, bên trong lại là một chiếc cơ quan liên nỏ.
Cơ quan liên nỏ được chế tạo vô cùng tinh xảo, sau khi gấp lại có thể đặt vừa trong chiếc rương gỗ nhỏ bằng bàn tay, một chiếc cơ quan liên nỏ với kích thước như vậy có thể dễ dàng cất trong túi trữ vật.
Bên cạnh cơ quan liên nỏ còn có hơn mười mũi tên.
Cửu Cát nhắm mắt lại, đưa tay cầm lấy cơ quan liên nỏ, xoay xoay trong lòng bàn tay.
Ngao Thanh Sơn khi còn là nhất phẩm Võ sư đương nhiên không cần dùng đến thứ này, nhưng từ khi khí hải bị thương, tu vi tụt xuống lục phẩm, thứ này lại trở nên hữu dụng. Chỉ cần là Võ sư chưa đạt đến tam phẩm hóa khí thành cương, một khi trúng phải kịch độc trên cơ quan liên nỏ đầu sẽ gặp nguy hiểm.
Mỗi mũi tên của cơ quan liên nỏ này đầu là tam lăng tiễn, có rãnh dẫn máu, có ngạnh ngược, vô cùng tinh xảo...
Nếu như tẩm thêm Cổ độc Tâm Nhãn của hắn, ắt hẳn sẽ là một lợi khí vô cùng lợi hại.
"Vật này là do triều đình quản chế, vô cùng nguy hiểm, hay là giao cho ta cất giữ." Nói đoạn, Cửu Cát liền cầm lẫy cơ quan liên nỏ.
Sau khi cất kỹ cơ quan liên nỏ, Cửu Cát quay về thư phòng, tiếp tục nghiên cứu những thứ trong túi trữ vật của Ngao Thanh Sơn...
Bảy, tám cái bình được bày ra theo thứ tự...
Trên bình không hề dán nhãn.
Cửu Cát mở chiếc bình ngọc đầu tiên, bên trong là ngọc dịch màu lam, một mùi hương thanh mát xộc vào mũi.
Đây là linh tài dùng để luyện chế đan dược...
Đậy nắp bình lại, Cửu Cát mở chiếc bình ngọc thứ hai, bên trong chứa ngọc dịch màu đỏ, cũng có mùi hương thanh mát như vậy.
Mở chiếc bình ngọc thứ ba ra, bên trong là hơn mười viên đan dược.
Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, chỉ cần ngửi một chút cũng khiến tỉnh thần sảng khoái.
Chiếc bình thứ tư, chiếc bình thứ năm đều là ngọc dịch dùng để luyện đan...
Mở chiếc bình thứ sáu ra, bên trong chỉ có duy nhất một viên đan dược, chỉ mới ngửi sơ qua, Cửu Cát đã cảm nhận được chân khí trong cơ thể có phần xao động.
"Tsss..." Cổ trùng Tâm Nhãn trong hốc mắt Cửu Cát bỗng nhiên phát ra tiếng kêu.
"Bụp!"”
Cửu Cát vội vàng đậy nắp bình lại.
Tâm Nhãn Cổ lại tự ý hành động.
Đây chắc chắn là một viên đan dược cực phẩm vô danh...
Tiếp đó, Cửu Cát tràn đầy mong đợi, mở chiếc bình ngọc cuối cùng.
Vừa mở nắp bình, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
"Bụp!”
Cửu Cát vội vàng đậy chặt nắp bình. Đây nhất định là một loại kịch độc, mùi vị còn nồng nặc hơn cả hóa thi phấn.
Phàm là kỳ độc đều không màu, không mùi, loại kịch độc có mùi vị nồng nặc như vậy, rốt cuộc phải sử dụng như thế nào?
Cửu Cát lập tức nghĩ ngay đến cơ quan liên nỏ.