Chương 196: Công đường thẩm vấn. 1
Chương 196: Công đường thẩm vấn. 1Chương 196: Công đường thẩm vấn. 1
Thành chủ Lưu Hương thành Địch Sinh Vân nhìn mâm đầy các loại roi, hận không thể tự tát mình một cái.
Tên Thái giám kia thiếu `nhị đệ", bởi vậy thích ăn thứ này, nhưng hắn Địch Sinh Vân hoàn hảo không sứt mẻ, căn bản không cần bổ sung thứ này...
Những món đuôi hầm này còn đỡ, ít nhất nhìn không ra là thứ gì, nhưng món hấp kia thật sự là kinh tởm.
Món đuôi ngựa hấp nằm ở trung tâm bàn ăn, trôngnhư vừa mới cắt xuống...
Nguyên chất nguyên vị.
Mùi vị nồng nặc.
Lúc này vị Võ Tiên thành chủ rất muốn xông vào nhà bếp, túm tên đầu bếp kia ra, hỏi hắn rốt cuộc là đầu óc có vấn đề gì, làm sao có thể nấu ra món ăn như vậy?
Cố ý làm ghê tởm người khác phải không?
Viện chủ Võ viện Bành Như Tùng cũng mặt mày xanh mét, hắn dùng thần niệm truyền âm nói với Địch Sinh Vân.
"Địch thành chủ... Sao lại toàn là đuôi thế này? Ngươi không bảo nhà bếp chuẩn bị chút món khác à, hai ta ăn gì đây? Cũng ăn mấy thứ này sao?"
"Sai sót, sai sót... Quay về ta sẽ đuổi tên đầu bếp kia." Địch thành chủ vẻ mặt bẽn lẽn.
Chỉ thấy Hoa công công của Giám Lễ ti lên tiếng nói: "Hai vị Võ Tiên thật sự là quá nể mặt, món đuôi ngựa hấp này ngay cả trong cung ta cũng chưa từng được ăn, chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy tuyệt vời, món ngon nhân gian như vậy, ta không thể độc hưởng, đến! Cái này cho ngươi, cái này cho ngươi..."
Được hai vị Võ Tiên nịnh bợ, Hoa công công của Giám Lễ ti vô cùng kích động, bởi vậy tự mình gắp thức ăn, tỏ ý cảm tạ.
"Ừm... Ngon! Nhanh ăn, nhanh ˆ ăn..." Hoa công công của Giám Lễ ti vừa ăn vừa kêu.
Địch thành chủ và Bành Viện chủ nhìn nhau.
Lãnh Ngọc Trinh không đến thật sự là quá sáng suốt, sớm biết vậy bọn họ cũng không nên đến.
Cả đời này cũng không tiếp đãi Thái giám nữa, ai thích tiếp đãi thì tiếp đãi...
Ngày hôm sau.
Thành Chủ phủ Lưu Hương thành.
Mở công đường.
Xét xử vụ án Cổ sư Thiết Kiếm Sơn Trang.
Thành chủ Lưu Hương thành Địch Sinh Vân chủ thẩm vụ án này.
Hoa công công của Giám Lễ tỉ giám sát thẩm lý.
Kim la Đả canh nhân Lãnh Ngọc Trinh được mời đến dự thính.
Nguyên quản sự Thiết Kiếm Sơn Trang Lý Chí Đạt ngay tại công đường vạch trần trang chủ Thiết Kiếm Sơn Trang Hạ Trạch Uyên là kẻ đạo đức giả, lòng lang dạ thú, cướp bóc thương nhân, lừa gạt giết hại dân lành, luyện Cổ bằng người sống, tội ác tày trời...
"Kết án tử hình Hạ Trạch Uyên, Mã Điển Phù,... cùng sáu tên Cổ sư khác, hai vị có ý kiến gì không?" Thành chủ Địch Sinh Vân tuy là Võ Tiên, nhưng làm việc lại vô cùng lão luyện, trước khi tuyên án, quyết định trưng cầu ý kiến của Hoa công công của Giám Lễ ti và Lãnh Ngọc Trinh.
Chỉ thấy Hoa công công gật đầu, đồng ý với phán quyết này, mà Lãnh Ngọc Trinh lại đứng dậy bước đến trước mặt Hạ Trạch Uyên hỏi: "Hạ Trạch Uyên... Ngươi tội ác tày trời, chết vạn lần cũng không hết tội, nhưng hai nữ nhi của ngươi còn nhỏ tuổi, hẳn là chưa từng tham gia cướp bóc giết người, luyện Cổ bằng người sống, ngươi nhẫn tâm để các nàng chết cùng ngươi sao?" "Chẳng lẽ ngươi còn muốn tha cho các nàng?" Hạ Trạch Uyên cười lạnh hỏi ngược lại.
Lãnh Ngọc Trinh giơ hai ngón tay ra nói: "Cổ thuật trên người ngươi, không có khả năng tự nhiên mà có, nhất định là có truyền thừa, thậm chí là có tổ chức Cổ sư, ta làm việc rất công bằng, ngươi chỉ cần nói ra hai tên Cổ sư, ta sẽ bắt bọn chúng lại, lập tức thả hai nữ nhi của ngươi."
"Hừ... Ta sẽ không mắc lừa đâu." Hạ Trạch Uyên cười lạnh.
"Ta lấy danh dự của Đả canh nhân đảm bảo, nhất định nói được làm được." Lãnh Ngọc Trinh nói chắc nịch.
Hạ Trạch Uyên cúi đầu không nói nữa.
Không phải hắn không muốn bán đứng Thiết Huyết Bang cứu con gái mình, mà là hắn biết rõ bán đứng cũng vô dụng.
Thái độ của Đả canh nhân Đại Càn vương triều đối với Cổ sư chính là giết không tha, chưa từng có chuyện tha thứ.
Nói tha thứ đầu là lừa người...
Thấy Hạ Trạch Uyên không nói nữa, Lãnh Ngọc Trinh lạnh lùng nói: "Đại phu nhân Thiết Kiếm Sơn Trang Trịnh thị, chắc chắn biết chuyện luyện Cổ bằng người sống, biết mà không báo, tiếp tay cho giặc, đáng giết!"
"Nhanh ghi lại..." Địch thành chủ đang chủ trì thẩm vẫn vội vàng phần phó Văn tri bên cạnh ghi lại. "Điều tra rõ... Kẻ tự xưng là con rể Thiết Kiếm Sơn Trang Cửu Cát không liên quan đến vụ án luyện Cổ bằng người sống của Thiết Kiếm Sơn Trang, nên được vô tội thả ra." Lãnh Ngọc Trinh lại nói.
"Nhanh ghi lại..." Địch thành chủ lại phần phó.
"Cảm ơn..." Hạ Huân Nhi đang quỳ rạp dưới đất ngẩng đầu lên, nói hai chữ.
"Hạ Trạch Uyên! Ngươi còn năm vị phu nhân, chỉ cần ngươi nói ra một tên Cổ sư, ta sẽ tha cho các nàng." Lãnh Ngọc Trinh nheo mắt nói.
"Khà khà khà khà..." Hoa công công của Giám Lễ ti bỗng nhiên cười lên. Chỉ nghe Hoa công công ẻo lả nói: "Hạ trang chủ... Vị Đả canh nhân này nói cho cùng cũng chỉ là một Bộ khoái, Bộ khoái chỉ phụ trách bắt người, không phụ trách thẩm án, nàng ta chỉ có thể đưa ra đề nghị, có đồng ý hay không còn phải hỏi qua ta và Địch thành chủ..."